Có cả trứng xào cà chua, món mà những người công nhân ở công trường đã lâu lắm rồi chưa được ăn.
Kèm theo là một bát canh rong biển, còn món chính thì có hai loại: màn thầu tạp lương và cơm trắng.
Mỗi người tự bới cơm, ai nấy đều một bát lớn, thêm hai muỗng rau, rồi chan chút canh, vội vàng tìm một chỗ ngồi xổm ăn.
Trứng gà ngon tuyệt được trộn lẫn vào cơm, quả thực là mỹ vị không gì sánh bằng!
Lại húp thêm một ngụm canh, vị tươi ngon ngọt lành lan tỏa khắp cuống họng.
Xương gà được gặm đến sạch trơn, có cả xương lẫn thịt, lại còn được tẩm ướp đậm đà, ăn rất đã miệng.
Suốt bao ngày qua chỉ ăn cơm hộp công trường nhạt nhẽo, bữa ăn này có thể nói là "cực phẩm" rồi.
“Ngon quá đi mất!” Một người thốt lên, đáp lại anh ta chỉ là những tiếng ăn uống rào rào.
Thấy mấy người "dạ dày không đáy" kia, họ chan canh vào cơm rồi húp rột rột như uống nước. Ăn xong lại vội vàng đi xếp hàng, mắt tinh như cú vọ, thấy còn dư chút nào là lại tranh thủ xếp hàng lần nữa.
Ai nấy cũng đều là những người ăn khỏe cả.
Chẳng cần nói đến họ, ngay cả Phó Cầm Duy và Từ Đại Nguyên vốn bình thường rất điềm đạm, lúc này cũng ăn ngấu nghiến chẳng nề hà gì.
Canh là do Lục Ngọc tự tay nấu, mấy món khác đều là do các chị dâu chế biến. Lục Ngọc dặn rằng vì là người nhà ăn nên cứ cho thật nhiều dầu.
Mấy chàng trai ăn khỏe mạnh ai nấy miệng dính đầy dầu mỡ, thi nhau xuýt xoa khen ngon.
Vừa ăn hết một lượt, lại thấy hàng người xếp dài dằng dặc. May mà trước đây Lục Ngọc đã có kinh nghiệm, dặn mọi người nấu thật nhiều cơm.
Các công nhân ăn ngon đến quên sầu, vội vàng hỏi: “Mai có cơm như vầy nữa không ạ?”
“Buổi tối tụi em có được ăn cơm mấy chị nấu nữa không?”
Được chị dâu Từ gật đầu xác nhận, mọi người đều vui vẻ ra mặt: “Tuyệt vời quá!”
Chị dâu Từ dặn thêm là đồ ăn tối sẽ khác món buổi trưa.
Ăn xong bữa cơm no nê, ai nấy đều ngấm vị, tấm tắc nói: “Vẫn là chị dâu nhà ta thương tụi mình nhất!”
“Phó Tổng cũng tốt thật, chịu khó mua thịt cho chúng ta ăn.”
“Nếu ngày nào cũng được ăn thế này, không trả lương tôi cũng nguyện ý đi làm!”
Người bên cạnh cười xòa nói: “Xem cái chút tiền đồ của cậu kìa!” Thực ra trong lòng anh ta cũng nghĩ y hệt vậy, nhưng lại chẳng nói ra.
Chị dâu Từ làm xong, quay lại dọn dẹp bát đũa. Buổi tối còn một bữa nữa phải nấu, chiều nay đã phải chuẩn bị sẵn sàng rồi. Lúc này, chị ấy mới càng thêm bội phục Lục Ngọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục Ngọc biết đi đâu để mua đồ ăn vừa rẻ vừa ngon.
Giống như món xương gà mọi người vừa ăn, thực ra chẳng tốn bao nhiêu tiền cả.
Các công nhân sau khi ăn xong, ai cũng không ngừng tấm tắc khen ngon.
Buổi tối, họ lại được ăn tim gà xào thì là, tất cả mọi người đều ăn rất sảng khoái.
Hoàn thành công việc, chị dâu Từ về nhà, Từ Đại Nguyên đã ngâm chân thư giãn trong sân.
Chị dâu Từ cảm thán nói: “Giờ em gặp Lục Ngọc mới biết thế nào là người phụ nữ ‘lợi hại’ thật sự. Vừa giỏi quản lý sổ sách, lại còn nấu ăn ngon nữa chứ!”
Đây chính là hình mẫu người phụ nữ “lên được phòng khách, xuống được phòng bếp” mà người ta hay nói đó. Không giống chị, tuy có lòng muốn giúp Từ Đại Nguyên, nhưng chị chẳng biết chữ, nên cũng chỉ có thể làm được mấy việc nhỏ nhặt thôi.
Ở đây ăn uống tốt lên, cả công trường xung quanh cũng đều nghe ngóng được.
Chỗ họ khởi công sớm nhất, đã làm gần một nửa, xung quanh cũng toàn là các công trình khác.
Buổi trưa, có một số người "hướng ngoại" chạy qua chạy lại, ngồi chung với nhau vừa nói chuyện vừa hút thuốc.
Phạm Khắc Hiếu
Vốn dĩ những doanh nghiệp bản địa này rất có cảm giác ưu việt hơn, nhưng bây giờ tình thế đột nhiên xoay chuyển ngược lại.
Họ vẫn chỉ ăn cơm công trường như cũ, trong khi ở bên này đã có cơm ba món, đều là những bữa ăn chất lượng cao.
Chỗ Lục Ngọc cứ dăm ba bữa lại nấu cho mọi người một bữa xương gà hầm khoai tây.
Những công nhân ở công trường bên cạnh cũng khá tinh ranh, bình thường thì xưng anh gọi em thân thiết.
Đợi đến bữa ăn liền chủ động sà vào ngồi chung, thi thoảng còn có thể "ké" được nửa miếng, một miếng từ trong bát của người khác.
Cho dù không ăn được thịt, thì ăn miếng khoai tây dính mùi thịt cũng thấy ngon.
Ăn xong họ lại vội vàng cảm thán: “Chỗ mấy cậu đúng là sướng quá rồi!”
Người được khen thì cứ gọi là nở mày nở mặt, khoe: “Không chỉ ăn uống tươm tất, mà còn được phát lương đều đặn mỗi tháng đấy!”
Mấy công nhân xung quanh nghe vậy, tròn mắt ngạc nhiên: “Các cậu được phát lương theo tháng á?”
Bởi vì bọn họ thường chỉ tính tiền khi xong việc, thậm chí còn nghe nói có vài ông chủ làm xong là cao chạy xa bay, tìm cũng chẳng biết chỗ mà tìm.
Vậy mà nhóm công nhân này lại được phát lương mỗi tháng, bỗng chốc họ cảm thấy suất cơm công trường trong tay mình chẳng còn ngon lành gì nữa. Ai nấy đều hỏi: “Chỗ các cậu còn tuyển thêm người không?”
Mấy anh em của Từ Đại Nguyên cười tươi rói: “Tuyển chứ! Thêm người thì công trình hoàn thành sớm hơn!”
Thế là, đến chiều hôm đó, đã có vài công nhân từ công trường bên cạnh rục rịch muốn chuyển sang. Đến tối, mấy người này liền tự động tìm đến chỗ Từ Đại Nguyên để nhận cơm hộp.