Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 462: Cùng Mở Tiệm Ăn



 

Lục Ngọc nói: “À, chào chị dâu!” Nói xong, cô khóa cuốn sổ vào tủ nhỏ, nói: “Vừa hay có một chuyện, luôn canh cánh trong lòng em bấy lâu. Em muốn nấu đồ ăn cho các anh em ở công trường!”

 

Ngày nào công nhân trong công trường cũng ăn uống đạm bạc, thiếu chất, Phó Cầm Duy cũng ăn như vậy.

 

Ngày nào cũng mệt mỏi như thế, dinh dưỡng không đảm bảo, Lục Ngọc thật sự rất bận tâm.

 

Cô vẫn muốn đứng ra lo liệu việc bếp núc cho công trường, nhưng một mình cô e rằng không xuể. Thật may, chị dâu Từ lại xuất hiện đúng lúc.

 

Phó Cầm Duy từng hết lời khen ngợi vợ anh Từ Đại Nguyên rất giỏi giang, lại sạch sẽ, tay nghề nấu nướng cũng rất được.

Phạm Khắc Hiếu

 

Chị dâu Từ cũng vui vẻ nhận lời, nói: “Được chứ!” Bọn họ ngày nào cũng phải ăn cơm hộp công trường, nghe mấy anh em nói chưa đến trưa đã đói rã ruột ra rồi. Đồ ăn bán ngoài chợ búa cốt là để kiếm lời, sao mà tươm tất cho được. Đồ nhà làm, dù chất lượng thế nào cũng an tâm hơn nhiều.

 

Lục Ngọc đề nghị: “Chị dâu, nếu chị nhận làm, mỗi tháng em sẽ trả chị tám mươi tệ!” Đó đã được xem là một mức lương khá cao ở Thâm Quyến bấy giờ.

 

Chị dâu Từ nghe xong mà giật mình, cả đời này chị chưa từng tự mình kiếm được đồng nào, chỉ toàn theo chồng bôn ba khắp nơi, lo toan việc bếp núc và chăm sóc gia đình. Tám mươi tệ sao chị dám nhận?

 

Chị dâu Từ xua tay: “Không cần tiền đâu em. Dù sao ở nhà chị cũng phải nấu nướng mà.”

 

Lục Ngọc lắc đầu: “Vậy thì không được. Chị đã giúp thì em không thể để chị làm việc không công. Một mình chị cũng không kham nổi đâu, sau này em sẽ thuê thêm hai người nữa.”

 

Chị dâu Từ nghe nói còn định thuê thêm người, lại lo lắng hỏi: “Thế thì tốn bao nhiêu tiền chứ?”

 

Dù chồng chị, Từ Đại Nguyên, cũng từng kiếm được tiền nhưng anh ấy sống rất trọng tình nghĩa, luôn giúp đỡ anh em nên trong tay cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Vốn sống tiết kiệm, khổ sở, chị ấy nào dám nghĩ đến chuyện thuê người.

 

Chị dâu Từ đề nghị: “Thế này đi, chị sẽ tìm vài người đến làm cùng, trả tiền hay không thì tùy em quyết định!”

 

Những người mà chị ấy nhắc tới đều là vợ con của các công nhân khác, theo chồng tới đây. Trước đây, mấy việc nhẹ nhàng như xúc đất, dọn dẹp... cũng đều do họ làm cả. Hơn nữa, làm vậy họ vẫn có thể ở cạnh chồng mình. Đến nấu cơm còn đỡ vất vả hơn nhiều so với việc ra công trường khuân gạch. Hơn nữa, nấu ăn cho chính người nhà mình thì chắc chắn sẽ tận tâm hơn hẳn người ngoài được thuê vào.

 

Lục Ngọc mỉm cười: “Vậy thì nghe lời chị dâu.”

 

Dường như lấy hết can đảm, chị dâu Từ nói: “Thế này nhé, chị xin định ra một mức lương, ba người bọn chị mỗi người bốn mươi tệ.” Dù chỉ kiếm được bốn mươi tệ, thì trong hoàn cảnh này, số tiền đó cũng khiến mọi người cảm kích, còn hơn là không có gì trong tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lục Ngọc đáp: “Vậy thì vất vả cho chị dâu và mọi người rồi.”

 

Chị dâu Từ vui vẻ nói: “Không vất vả đâu!” Rồi chị ấy lập tức ra ngoài tìm người. Những người nhà kia nghe nói còn có thể kiếm tiền, ai nấy đều rất nhiệt tình.

 

Tối hôm đó, Lục Ngọc kể lại mọi chuyện cho Phó Cầm Duy nghe.

 

Phó Cầm Duy hoàn toàn ủng hộ. Suốt những năm qua, anh đã được Lục Ngọc chiều chuộng đến mức cái miệng trở nên kén chọn, bây giờ ăn đồ ăn bên ngoài chỉ vì bất đắc dĩ, để lấp đầy bụng mà thôi.

 

Ba ngày sau, việc bếp núc cho công trường chính thức khởi động.

 

Giữa trưa, khi các công nhân đang làm việc với vẻ uể oải, chán chường. Đột nhiên, một mùi thơm nức mũi thoang thoảng từ xa, rồi mỗi lúc một gần, len lỏi mạnh mẽ vào từng cánh mũi. Ai nấy đều ngơ ngác hỏi nhau: “Mùi gì mà thơm vậy?”

 

Từ Đại Nguyên đội chiếc mũ bảo hiểm màu vàng, lớn giọng nói: “Vợ của Phó Cầm Duy đã duyệt chi tiền, thuê chị dâu mấy cậu tới nấu ăn rồi đó. Từ giờ trở đi, các chị sẽ chuyên lo cơm nước cho anh em mình.”

 

Nghe vậy, đám công nhân lập tức cười rạng rỡ: “Ây dô, thế thì còn gì bằng nữa!”

 

“Ngày nào cũng ăn cơm hộp công trường, lạt nhách chẳng có tí dầu mỡ nào, chưa đến chiều đã rã rời chân tay, làm sao mà có sức làm việc nổi!”

 

Từ Đại Nguyên vừa bực vừa buồn cười, vội vàng đá nhẹ vào m.ô.n.g người đang nói: “Mấy cậu không có sức thì cứ nói là không có sức, đừng có đổ thừa cho đồ ăn chứ!”

 

Đám công nhân này đều là anh ấy đưa từ quê lên, vốn dĩ quen trêu đùa, chẳng ai để bụng lời nói kia. Một người nói: “Thật mà, nếu cơm canh mà ngon, một mình em ăn hai suất cơm, làm gấp đôi việc luôn!”

 

Từ Đại Nguyên hừ một tiếng: “Cậu cứ c.h.é.m gió đi!”

 

Dưới cái nắng chang chang, cộng thêm mùi thơm quyến rũ khó cưỡng, ai nấy đều nóng lòng muốn được ăn cơm ngay lập tức.

 

Đến khi bữa cơm thực sự được bày ra, tất cả mọi người ở công trường đều ngỡ ngàng, trên mâm thế mà lại có cả thịt!

 

Lục Ngọc đã mua xương gà ở chợ đầu mối, chặt thành từng khúc rồi hầm cùng khoai tây. Tuy là xương gà, nhưng lượng thịt dính trên đó cũng không hề ít. Và quan trọng là, mỗi người đều được chia phần đều nhau, ai cũng có miếng xương gà lẫn thịt.