Ngày đầu tiên đã bán được năm đơn, ngày thứ hai bán được năm mươi sáu đơn. Ngày thứ ba, khi số lượng căn hộ được dán hoa hồng tăng lên theo từng giờ, những người này bất chợt cảm thấy một áp lực vô hình.
Vội vàng nói với cô gái bán nhà: "Để tôi đặt cọc một căn đi!"
"Xin lỗi quý khách, chúng tôi không thể giữ riêng cho bất kỳ ai, trừ phi quý khách đặt cọc!"
"Bao nhiêu tiền cọc, tôi nộp ngay."
Dù mới dẫn khách xem nhà hơn một tháng, nhưng ngày nào cũng có giao dịch thành công. Đối với những người vẫn còn đang đắn đo suy xét, tình cảnh này chẳng khác nào d.a.o cùn cứa thịt, từng chút một. Rất nhanh, những căn hướng Nam, hướng Bắc đều đã được bán sạch, chỉ còn lại những căn đón nắng trực diện và những căn ở tầng trên cùng, tầng dưới cùng. Với tốc độ này, e rằng cả tầng trên cùng và tầng dưới cùng cũng sắp bán hết.
Tổng cộng sau bốn mươi ngày mở bán, doanh thu bán nhà đã vượt mốc hai trăm sáu mươi vạn tệ. Trừ đi tám mươi vạn chi phí xây dựng, chưa đầy một năm, họ đã bỏ túi một trăm tám mươi vạn, chưa kể các căn mặt tiền ở tầng trệt.
Mười gian mặt tiền, Lục Ngọc đã dặn giữ lại cho cô một số. Một căn trong số đó được sửa sang thành văn phòng bán hàng. Bây giờ nhà đều đã bán hết, văn phòng tạm thời đóng cửa. Sau này phải dùng như thế nào, cô vẫn chưa nghĩ xong.
Phó Cầm Duy vừa nghe nói cô cần dùng, đều để lại cho cô toàn quyền.
Các công ty bất động sản xung quanh vốn chẳng thèm để mắt tới những "người ngoại lai" như vợ chồng anh, nhưng khi chứng kiến họ chở từng chuyến xe khách đến, rồi chẳng mấy chốc đã bán sạch toàn bộ số nhà, tất cả đều tròn mắt ngỡ ngàng.
Số lượng người có nhu cầu mua nhà vốn đã hạn chế, vậy mà ai nấy đều đổ xô về phía dự án của anh ấy. Đến lượt mình mở bán, chẳng phải sẽ ế hàng sao?
Nghe đâu, phía dự án của anh ấy còn có xe đưa đón tận nơi, tặng kèm suất ăn trưa, thậm chí còn xây dựng nhà mẫu hoành tráng. Đến cả những ông lớn lão làng trong ngành bất động sản cũng phải trầm trồ, thầm nghĩ Tổng giám đốc Phó quả là cao tay! Chắc hẳn anh ấy có cao nhân đứng sau chỉ điểm.
Vậy là họ cũng vội vàng học theo, nhưng không rõ là do người dân trong khu vực đã mua nhà hết rồi, hay vì lý do nào khác, tốc độ bán hàng của họ rõ ràng không thể sánh kịp.
Với số vốn đang có, Phó Cầm Duy muốn tiếp tục đầu tư. Một chủ đầu tư bất động sản nhỏ tại đây đã tìm đến anh, giữa lúc thị trường đang sôi động, với những ông lớn khao khát chiếm lĩnh từng miếng bánh.
Các công ty nhỏ đang chật vật để tồn tại. Anh ta cũng mong muốn được một ông lớn nào đó thu nhận, nhưng quy mô công ty lại quá bé, chẳng ai thèm để mắt tới!
Thế nên, anh ta đành nhắm vào một người mới nổi với những thành tựu vượt trội như Phó Cầm Duy.
Đây là lần đầu tiên Phó Cầm Duy bước chân vào lĩnh vực này, rất nhiều việc đều phải vừa làm vừa học hỏi, thăm dò từng bước. Nếu có thể hợp tác với một công ty bất động sản bản địa, ngược lại sẽ là một lợi thế cực lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi đến bàn bạc, đối phương cũng thể hiện sự chân thành đáng kể. Với khoản đầu tư ba trăm vạn, anh có thể sở hữu năm mươi mốt phần trăm cổ phần.
Phó Cầm Duy liền mời Từ Đại Nguyên đến bàn bạc, hỏi anh ấy có muốn cùng hợp tác hay không. Xét cho cùng, một công ty bất động sản cần phải có đội ngũ thi công riêng chuyên nghiệp.
Phạm Khắc Hiếu
Từ Đại Nguyên là người tính tình chính trực, làm việc rất có trách nhiệm, cực kỳ hợp cạ với Phó Cầm Duy. Nghe xong, Từ Đại Nguyên không chút do dự mà gật đầu đồng ý ngay.
Phó Cầm Duy hiện có hai trăm tám mươi vạn trong tay, hai mươi vạn còn lại là do Lục Ngọc rút từ thị trường cổ phiếu ra cho anh. Khoản đầu tư ban đầu của cô trên sàn chứng khoán vẫn đang tăng trưởng tốt, hai mươi vạn vốn gốc giờ đã sinh lời thành năm mươi vạn. Lục Ngọc quyết định rút thêm hai mươi vạn nữa từ đó ra.
Số tiền còn lại, cô cứ để ở thị trường cổ phiếu đó, không còn bận tâm nữa, mặc cho nó tự do sinh lời.
Sự nghiệp của Phó Cầm Duy từ đó cứ thế phát triển như diều gặp gió.
Một cuộc gọi từ giáo viên của con trai. Lục Ngọc vội vã nhấc máy.
Đầu dây bên kia, giáo viên yêu cầu phụ huynh đến trường một chuyến. Lục Ngọc căng thẳng tột độ, cứ nghĩ có chuyện chẳng lành xảy ra với con trai mình.
Cô chẳng kịp nói năng gì với ai, chỉ vội vàng để lại vỏn vẹn một mẩu giấy nhắn cho Phó Cầm Duy rồi lập tức mua vé máy bay quay về tỉnh.
Lục Ngọc tới vội vã, vừa xuống máy bay đã lập tức bắt taxi thẳng đến trường học.
Bảo vệ cổng thấy cô lo lắng sốt ruột, làm thủ tục xong liền nhanh chóng cho cô vào ngay.
Từ xa, Lục Ngọc đã nhìn thấy Phó Tích Niên vung vẩy hai tay gọi mẹ. Lòng cô đang lo sốt vó, vậy mà cậu nhóc vô tư lự này vẫn cứ vô tư như thuở bé, chạy ào tới chui tọt vào lòng cô.
Lục Ngọc ôm chặt con trai vào lòng, hỏi dồn dập: “Sao vậy con?”. Trong điện thoại giáo viên chẳng nói rõ ràng, cô vẫn cứ nghĩ có chuyện lớn.
Bây giờ thấy Phó Tích Niên tung tăng chạy nhảy như vậy, cô liền biết ngay là mình đã hiểu lầm.
Phó Tích Niên đã không gặp mẹ một thời gian dài, cậu bé cực kỳ quấn quýt Lục Ngọc: “Con nhớ mẹ lắm.”
Lòng Lục Ngọc chợt dâng lên cảm giác xót xa, cô nghẹn ngào nói: “Mẹ cũng nhớ con nhiều lắm!”