Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 468: Đề Nghị Phó Tích Niên Tập Thể Thao



 

Phó Tích Niên đề cập đến chuyện chính, nhưng có vẻ hơi ngập ngừng: “Có lẽ thầy giáo gọi mẹ đến vì có chuyện khác muốn nói ạ!”

 

Lục Ngọc liền gặng hỏi đó là chuyện gì.

 

Cậu bé chỉ lắc đầu không nói.

 

Cô chỉ đành phải tới phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm.

 

Giáo viên chủ nhiệm của con trai là một thầy giáo ngoài năm mươi tuổi. Lúc này, nhìn thấy Lục Ngọc, thầy không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Cô trẻ quá!” Nhìn cô, không ai nghĩ là mẹ của Phó Tích Niên, còn tưởng là chị gái của cậu bé ấy chứ.

 

Lục Ngọc đi thẳng vào vấn đề: “Thưa thầy, thầy gọi tôi tới đây có chuyện gì không ạ?”

 

Thầy chủ nhiệm giải thích: “Cách đây không lâu, một trường thể thao về tuyển chọn nhân tài và đã nhắm trúng Phó Tích Niên nhà cô. Thằng bé này có tố chất ở mọi phương diện đều rất tốt, trường thể thao muốn cậu bé đến đó học. Về chuyện này, chúng tôi cần lấy ý kiến từ phía phụ huynh.”

 

Lục Ngọc hỏi: “Có cần phải chuyển hồ sơ học bạ sang đó không ạ?”

Phạm Khắc Hiếu

 

Thầy giáo chủ nhiệm không ngờ Lục Ngọc lại am hiểu đến vậy, bèn đáp: “Vâng, đúng là thế.”

 

Một khi đã được trường thể thao chiêu mộ, học bạ của em ấy sẽ phải chuyển đi. Nơi đó chuyên đào tạo vận động viên chuyên nghiệp, mỗi ngày dành hầu hết thời gian cho việc huấn luyện, còn các môn văn hóa thì rất ít.

 

Phó Tích Niên còn nhỏ, nếu bỏ bê việc học hành ngay từ bây giờ, sau này đối mặt với thời đại thay đổi chóng mặt sẽ càng khó mà thích nghi được.

 

Lục Ngọc hỏi: “Vậy Phó Tích Niên nhà tôi ở trường thể hiện thế nào thưa thầy?”

 

Thầy chủ nhiệm cười đáp: “Thằng bé rất ngoan, lại còn năng nổ, hòa đồng, các bạn học ai cũng yêu mến cả.”

 

Thấy thầy chủ nhiệm và phụ huynh cứ vòng vo mãi, thầy thể dục đứng cạnh bên nôn nóng, lập tức quay người ra ngoài.

 

Một lát sau, một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi bước vào, nói ngay: “Chào cô, chắc cô là mẹ của Phó Tích Niên, tôi là Huấn luyện viên Lộc!”

 

Lục Ngọc mỉm cười: “Chào anh, rất vui được gặp.”

 

Huấn luyện viên Lộc hào hứng nói: “Năng lực thể chất của thằng bé này rất xuất sắc về mọi mặt, hơn nữa em ấy cũng cực kỳ yêu thích vận động. Chúng tôi muốn huấn luyện một cách bài bản, để sau này có thể mang vinh quang về cho đất nước, trở thành một ngôi sao thể thao!”

 

Lục Ngọc điềm tĩnh đáp: “Tôi không có tham vọng lớn đến vậy. Chỉ mong con tôi có thể khỏe mạnh trưởng thành là đủ rồi.”

 

Chỉ một câu nói của Lục Ngọc đã khiến mọi người hiểu ý cô, rằng gia đình cô không đồng ý cho Phó Tích Niên đi theo con đường thể thao chuyên nghiệp.

 

Việc này cũng dễ hiểu, bởi lẽ con đường thể thao vô cùng vất vả, phần lớn những đứa trẻ theo học đều là con em nhà nghèo, được bao ăn bao ở miễn phí, kèm theo một khoản trợ cấp nhỏ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tuy Lục Ngọc không đeo trang sức lộng lẫy, nhưng nhìn khí chất đã biết là người giàu có. Dĩ nhiên, cô sẽ không bị những phúc lợi nhỏ bé này làm lung lay.

 

Thế nhưng, Huấn luyện viên Lộc thực sự vô cùng tiếc nuối một nhân tài như Phó Tích Niên.

 

Thật hiếm khi nhìn thấy một đứa trẻ có khả năng bật nhảy, các phương diện thể chất đều rất nổi trội, và thần kinh vận động cực kỳ nhạy bén như vậy.

 

Những người làm trong ngành thể thao đều hiểu, thiên phú quan trọng hơn nỗ lực rất nhiều. Đây là một mầm non tiềm năng, nếu bỏ lỡ thiên tài này, không biết phải đợi đến bao giờ mới gặp được một người có tố chất tương tự.

 

Huấn luyện viên Lộc thậm chí còn hơi hạ giọng cầu khẩn: “Cô có thể cho thằng bé một cơ hội không?”

 

Lục Ngọc hỏi lại: “Bên anh chuyên về môn gì vậy?”

 

Huấn luyện viên đáp: “Xạ kích, tức là b.ắ.n súng!”

 

Lục Ngọc nhìn ra bên ngoài, thấy con trai mình đang vui vẻ vẫy chào cô. Cô rất hiểu con mình, đoán chừng thằng bé cũng khá thích thú với môn này.

 

Nhưng với vai trò làm cha mẹ, cô phải chịu trách nhiệm về tương lai của con. Đặc biệt là trong mười mấy năm trưởng thành sắp tới của thằng bé, đất nước đang trong giai đoạn phát triển nhanh chóng!

 

Dù là ngành nghề nào đi nữa, cũng đều cần có trình độ văn hóa nhất định.

 

Giờ thằng bé vì muốn trốn học mà đi luyện thể thao, thì những bài vở bỏ dở sau này sẽ không thể bù đắp được.

 

Lục Ngọc trầm ngâm nói: “Nếu không cần chuyển học bạ, tôi có thể cân nhắc.”

 

Huấn luyện viên Lộc kinh ngạc tột độ, rồi nhanh chóng chuyển sang vui mừng. Lục Ngọc đã không thẳng thừng từ chối nữa.

 

Điều đó có nghĩa là, vẫn còn cơ hội!

 

“Cũng có thể được thôi, chỉ là đứa trẻ sẽ hơi vất vả hơn!” Ông giải thích. “Bên tôi cũng có những trường hợp như vậy, các em phải luyện tập sau giờ học, sau khi tan trường, và cả cuối tuần nữa.”

 

Nhưng nếu như vậy, toàn bộ thời gian nghỉ ngơi của thằng bé sẽ bị chiếm trọn.

 

Không được nghỉ ngơi đầy đủ, đến người lớn còn không chịu nổi, huống hồ là trẻ con. Vì vậy, Huấn luyện viên Lộc vẫn đề nghị: “Chỉ nên chọn một thôi, nếu ôm đồm cả hai sẽ chẳng đâu vào đâu cả.”

 

Lục Ngọc dứt khoát nói: “Vậy thì cứ để thằng bé yên ổn học hành đi.”

 

Huấn luyện viên Lộc tức nghẹn, sau đó cười gượng hai tiếng: “À, thật ra thì vẫn có thể ôm đồm cả hai được mà, thằng bé này năng lượng dồi dào lắm.”

 

Huấn luyện viên Lộc cũng hiểu rõ lập trường kiên định của Lục Ngọc, không đời nào cô cho con từ bỏ việc học văn hóa, bèn nói: “Thôi được, để tôi về đó cân đối lại xem sao!”