Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên. Phó Cầm Duy lấy chiếc điện thoại di động từ trong cặp xách ra nghe. Bình thường anh hay than thứ này nặng, nên toàn cất trong cặp thôi.
Phạm Khắc Hiếu
Đầu dây bên kia không có chuyện gì quan trọng, chỉ là vài đối tác gọi điện chúc Tết anh. Anh cũng chỉ xã giao vài câu rồi cúp máy.
Tiêu Thái Liên tròn mắt kinh ngạc, tò mò hỏi: “Đây là cái thứ gì vậy con?”
Lục Ngọc nói: “Là điện thoại ạ.”
Dù chưa từng thấy tận mắt, nhưng Tiêu Thái Liên cũng từng nghe người ta nói về nó. Bà thốt lên: “Cái này phải hơn một vạn tệ lận đó, các con mua thật hả?”
Phó Cầm Duy giải thích: “Là do công ty cấp đấy ạ!” Anh biết, càng thành công lại càng phải khiêm tốn. Hiện tại công việc của anh rất bận rộn, có chiếc điện thoại này tiện hơn nhiều, đỡ phải chạy vạy khắp nơi tìm chỗ gọi mỗi khi có việc gấp.
Tiêu Thái Liên nghe vậy, vội vàng dặn dò kỹ lưỡng: “Vậy thì tuyệt đối đừng có làm mất nhé con, nếu không chúng ta làm sao mà đền nổi!”
Phó Cầm Duy cười đáp một tiếng “Vâng ạ” đầy bất lực.
Cả nhà quây quần bên mâm cơm, không khí ấm áp, vui vẻ lan tỏa khắp căn phòng.
Tối đó, Phó Cầm Duy ôm Lục Ngọc đang dằn vặt trong lòng, khẽ nói: “Hôm nay anh không nên nặng lời với con trai.” Mẹ anh nói đúng, một mình thằng bé đi học đã rất vất vả rồi.
Với sĩ diện của một người cha, anh ngại mở lời xin lỗi con trai.
Thế mà thằng bé lại quá hiểu chuyện, thậm chí còn thông cảm cho anh.
Lục Ngọc nói: “Không sao, dù sao anh cũng là lần đầu làm cha.”
Phó Cầm Duy ôm chặt eo Lục Ngọc, im lặng một lúc lâu.
Cuộc sống quay cuồng với công việc, năm 1990 cũng trôi qua lúc nào không hay.
Kể từ khi khởi nghiệp, thời gian như trôi nhanh vun vút, mỗi ngày đều bị vô vàn công việc thúc giục, chỉ hận một ngày không có đủ bốn mươi tám tiếng.
Giờ đây, Phó Cầm Duy đã là một ông lớn trong giới bất động sản, quản lý không dưới bảy, tám dự án lớn nhỏ, riêng khoản vay ngân hàng đã lên tới hàng chục triệu tệ.
Cộng thêm các khoản đầu tư và nhiều lần huy động vốn, anh đã sở hữu một khối tài sản cực kỳ đáng nể.
Ở cái tuổi ngoài ba mươi mà đạt được thành tựu như vậy, nhìn khắp Thâm Quyến cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Phó Cầm Duy thường ngày vận tây trang, vẻ mặt luôn lạnh lùng, toát lên khí chất kiệt xuất. Đến nỗi, một số người còn lầm tưởng anh là du học sinh từ nước ngoài trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vào thời điểm đó, những người đi du học nước ngoài về thường được gọi là "hải quy".
Những người từng ra nước ngoài du học, sau một vòng "tẩy luyện" đương nhiên có sự khác biệt. Họ cảm thấy Phó Cầm Duy như là đồng loại, muốn chủ động tiếp cận làm quen.
Tuy nhiên, Phó Cầm Duy lại không kết giao với những người đó!
Vào thời đó, trào lưu đi nước ngoài rất thịnh hành, những người có thể xuất ngoại du học thường có gia thế vững chắc. Nhưng Phó Cầm Duy thì hoàn toàn dựa vào năng lực bản thân, tự mình tạo dựng tên tuổi trên thương trường.
Khi biết Phó Cầm Duy chưa từng xuất ngoại, nhiều người không khỏi bán tín bán nghi. Họ khó lòng chấp nhận rằng nền giáo dục trong nước vốn bị cho là lạc hậu như vậy lại có thể đào tạo ra một người ưu tú đến mức vượt ngoài tầm hiểu biết của họ.
Phó Cầm Duy sở hữu khối tài sản không nhỏ, lại thêm vẻ ngoài điển trai, tài hoa hơn người, đương nhiên sẽ có không ít lời mời gọi, cám dỗ xung quanh.
Thư ký riêng báo cáo: “Lát nữa cô Đỗ sẽ đến!”
Phó Cầm Duy chau mày, lạnh giọng: “Nói tôi đang bận, không có thời gian gặp!”
Tập đoàn Đỗ gia có vài hạng mục hợp tác với công ty anh. Mỗi lần, họ đều cử đích thân cô Đỗ này đến. Ai cũng rõ ý đồ của cô ta.
Cô Đỗ luôn tìm cớ mời anh đi nhà hàng Tây, hay rủ rê xem phim, nghe nhạc các kiểu.
Bạn bè trong giới thương trường, khi nhìn ra vấn đề, đều nói anh số đào hoa.
Nếu anh có thể ly hôn với vợ hiện tại và cưới cô Đỗ này, đó sẽ là một sự kết hợp hoàn hảo giữa hai bên mạnh mẽ, e rằng sẽ giúp anh vươn lên thành tỉ phú đứng đầu Thâm Quyến.
Nhưng anh đã kiên quyết từ chối. Anh dốc sức làm ăn là bởi vì muốn Lục Ngọc có một cuộc sống tốt đẹp hơn, chứ không phải để sau khi có được cuộc sống tốt đẹp rồi thì ly hôn với vợ mình.
Nào ngờ, thư ký vừa rời đi, cô Đỗ đã xông thẳng vào phòng.
“Tại sao anh luôn bảo người đuổi em đi? Chẳng lẽ em khiến anh ghét đến vậy sao?” Cô Đỗ uốn éo, đôi mắt ngấn lệ nhìn anh đầy tủi thân.
Phó Cầm Duy hơi cạn lời. Cô ta đã dây dưa với người có gia đình, vậy mà còn tỏ vẻ uất ức?
Phó Cầm Duy bình tĩnh nói: “Cô Đỗ, tôi hy vọng cô có thể hiểu rõ một điều. Tôi không có bất kỳ tình cảm nam nữ nào với cô cả. Xin cô đừng tiếp tục làm như vậy nữa, phép tắc và liêm sỉ cũng rất quan trọng!”
Phó Cầm Duy vốn dĩ luôn lạnh nhạt với những người anh không quan tâm, và lần này, anh đã nói những lời vô cùng khắc nghiệt.
Những lời đó gần như là thẳng thừng chỉ trích cô ta thiếu giáo dưỡng. Dù có thích anh đến mấy, cô ta cũng không thể chịu đựng nổi lời lẽ như vậy.