Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 474



 

Dẹp Trà Xanh Xong Liền Về Nhà Làm Nũng Vợ

 

Sắc mặt cô Đỗ tái mét, thư ký muốn ra ngoài, lại bị Phó Cầm Duy ra hiệu đứng yên tại chỗ.

 

Là một người đàn ông đã kết hôn, anh sẽ không bao giờ ở cùng một người phụ nữ trong không gian kín, tránh để người đời lời ra tiếng vào, đàm tiếu.

 

Lần này cô Đỗ thật sự khóc òa lên, việc bị sỉ nhục trước mặt người ngoài khiến cô ta mất mặt trầm trọng.

 

Cô Đỗ, vốn là hoa khôi của trường, xuất thân từ một gia đình danh giá. Suốt những năm qua, cô chưa từng rung động trước ai, cho đến một lần gặp gỡ Phó Cầm Duy trên bàn rượu. Từ khoảnh khắc đó, hình bóng anh đã khắc sâu trong tâm trí cô.

 

Tiếc thay, tình đơn phương, người trao tình ý lại chẳng được hồi đáp. Cô nghe nói Phó Cầm Duy đã kết hôn, mà còn kết hôn từ rất sớm. Trong suy nghĩ của cô ta, chắc chắn đó chỉ là một cô vợ nhà quê tầm thường ở vùng nông thôn nhỏ bé. Những người thuộc tầng lớp du học sinh trở về như họ, dĩ nhiên chẳng thèm để mắt đến kiểu người như vậy.

 

Nhưng thực tế lại giáng cho cô Đỗ một cú đả kích nặng nề: Phó Cầm Duy thậm chí không chút nể nang cô ta. Không thể chịu đựng nổi nỗi đau đớn này nữa, cô bật khóc rồi bỏ chạy.

 

Nam thư ký đứng đó, cũng lúng túng không kém.

Phạm Khắc Hiếu

 

Sắc mặt Phó Cầm Duy còn tệ hơn cả anh ta. Anh lạnh lùng ra lệnh: “Chấm dứt hợp tác với nhà họ Đỗ!”

 

Nam thư ký chưa từng thấy sếp làm việc cảm tính như vậy bao giờ. Lợi nhuận của dự án này lên tới 50%, hơn nữa họ đã theo đuổi suốt ba tháng trời. Vậy mà anh nói bỏ là bỏ ngay lập tức, khiến ngay cả anh ta cũng cảm thấy khó hiểu.

 

Phó Cầm Duy nhấn mạnh: “Đừng để tôi phải nói lần thứ hai.”

 

Nam thư ký hiểu rõ tính cách của sếp, một khi đã quyết là không thay đổi, đành miễn cưỡng đồng ý.

 

Phó Cầm Duy ngồi xuống định làm việc, nhưng tâm trạng đã bị quấy rầy, anh cảm thấy bực bội, liền đứng dậy lái xe về nhà.

 

Sau hai năm ở Thâm Quyến, cuối cùng anh cũng mua được một căn biệt thự.

 

Căn biệt thự này ban đầu có giá hai triệu tệ, là căn đắt nhất trong số những bất động sản anh từng sở hữu, nằm ẩn mình giữa trung tâm thành phố, được bao quanh bởi hàng rào cây xanh và thảm hoa rực rỡ. Người ngoài thoạt nhìn cứ ngỡ đó là một công viên tư nhân.

 

Bên trong biệt thự là kiến trúc châu Âu tráng lệ, đẹp tựa những tòa lâu đài cổ kính. Kiến trúc sư thiết kế cũng là một bậc thầy được mời từ nước ngoài về, chăm chút từng chi tiết trang trí nội thất, mỗi một không gian đều đẹp đến nao lòng.

 

Với diện tích rộng rãi và sự kín đáo, căn nhà ba tầng này có cả sân trước và sân sau được trồng đầy hoa. Đến mùa hè, hoa nở rộ sẽ kéo bướm lượn bay, tạo nên một khung cảnh hệt như bước ra từ tranh sơn dầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Phó Cầm Duy ngồi xuống sofa, cảm thấy toàn thân thả lỏng. Chỉ khi về đến nhà, anh mới có thể thực sự thư giãn.

 

Lục Ngọc không có ở nhà, căn biệt thự bỗng trở nên trống trải, không còn mang lại cảm giác thích thú như trước. Anh ngồi chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng cửa vang lên, ngước mắt nhìn sang, thấy Lục Ngọc đang xách lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ trở về.

 

Thấy Phó Cầm Duy ở nhà vào buổi trưa, Lục Ngọc ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay anh không cần đi làm sao?”

 

Hiện tại là lúc Phó Cầm Duy bận rộn nhất. Trong thập niên 90, thị trường bất động sản bùng nổ mạnh mẽ, mỗi ngày đều phải chạy đua với thời gian. Bất kỳ sự chậm trễ nào cũng có thể gây ra tổn thất lớn cho anh. Lục Ngọc đã quen với việc thấy anh vùi đầu vào công việc.

 

Lục Ngọc vừa đi Hồng Kông một vòng, lần này về mua vài bộ quần áo mới. Cô trông càng rạng rỡ, gương mặt cũng xinh đẹp và tinh tế hơn hẳn.

 

Lúc ở Hồng Kông, thậm chí còn có người tìm kiếm ngôi sao đưa danh thiếp cho cô, mời cô tới thử vai diễn trước ống kính, nhưng Lục Ngọc đã từ chối.

 

Phó Cầm Duy chỉ nói: “Công việc cũng vô vị.”

 

Lục Ngọc ngẩn người, đặt vali ở cửa. Thấy tài xế đã rời đi, cô mới tiến lại gần, quan sát anh: “Sao vậy?” Lục Ngọc vô cùng tò mò.

 

Chỉ cần nhìn qua là biết Phó Cầm Duy đang không vui.

 

Phó Cầm Duy càu nhàu: “Em đi ra ngoài nửa tháng, bỏ mặc anh ở nhà lẻ loi một mình!” Một người lạnh lùng như Phó Cầm Duy mà lại thốt ra những lời như vậy, khiến Lục Ngọc có chút cạn lời.

 

“Một ông chủ lớn như anh mà còn biết ấm ức sao?”

 

Lục Ngọc đã dạo quanh Hồng Kông một vòng lớn, thưởng thức đủ loại ẩm thực trứ danh, và tìm hiểu cả về trà sữa bản địa.

 

Thực ra, nếu nói về trà sữa, chủng loại cô biết làm còn đa dạng hơn nhiều so với những gì có ở Hồng Kông. Cô quay về cũng đang ấp ủ ý định mở thêm vài tiệm trà sữa.

 

Phó Cầm Duy kéo gọng kính xuống, vẻ hoang dại thoáng qua ấy đột nhiên khiến Lục Ngọc có chút rung động.

 

Phó Cầm Duy cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi Lục Ngọc.

 

Sau những ngày xa cách, cảm giác mật ngọt giữa họ vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu. Vốn dĩ chỉ là một nụ hôn lướt nhẹ, ai ngờ Phó Cầm Duy lại bất chợt bùng lên cơn "ghen" vô cớ, càng dùng lực siết chặt, thăm dò từng tấc trong khoang miệng Lục Ngọc như muốn nuốt trọn cô.