Mãi đến khi Lục Ngọc thở hổn hển, anh mới chịu buông tha, khẽ gằn giọng: “Em thật là quá đáng!”
Phó Cầm Duy đang ở độ tuổi sung sức, khoảng thời gian Lục Ngọc vắng nhà khiến lòng anh chất chứa nỗi nhớ nhung và một sự "không cam lòng". Bao nhiêu tình cảm kìm nén bấy lâu chợt bùng cháy dữ dội, rất nhanh đã nhấn chìm cả hai người vào không gian riêng tư.
Cả một buổi chiều hôm đó, thời gian dường như ngưng đọng. Ban đầu, Lục Ngọc còn mơ hồ không hiểu vì sao anh lại cuồng nhiệt đến thế, nhưng dần dà, cô cũng cảm nhận được hương vị ngọt ngào từ những nụ hôn, những cái ôm siết.
Đợi đến khi Lục Ngọc dần lấy lại ý thức, cô đã thấy mình yên vị trong phòng ngủ.
Vừa nghĩ đến những chuyện hoang đường vừa nãy, gò má cô chợt nóng bừng. Con trai họ giờ đã học lớp hai rồi cơ mà.
Ấy vậy mà tình cảm của họ vẫn nồng nàn, thắm thiết. Phó Cầm Duy đeo kính, trở lại vẻ ngoài lạnh lùng nho nhã thường ngày, thật khó ai có thể ngờ được vừa nãy anh đã biến thành "quái vật", ôm chặt cô như muốn nuốt chửng.
Phó Cầm Duy khẽ nói: “Sau này cứ quá mười ngày không ở cạnh anh, anh nhất định phải đi cùng em.”
Lục Ngọc bật cười: “Sao, sự nghiệp cũng không cần nữa sao? Em muốn đi thăm Tích Niên.”
Phó Cầm Duy ghé sát, muốn trộm một nụ hôn nhưng lại bị Lục Ngọc khéo léo từ chối. Anh đành buông tiếng thở dài: “Lâu rồi không gặp con trai mà!”
Lục Ngọc lắc đầu: “Thôi, anh đừng đi. Anh mà đi cùng con là nó lại nhớ tới dáng vẻ lúc anh dạy kèm, chắc chắn lại sợ phát khiếp.” Cô thường đi xem các cuộc thi b.ắ.n cung của con trai.
Vốn dĩ cô cho rằng những cuộc thi như vậy sẽ rất nhàm chán, ai ngờ khi thấy con trai bình tĩnh lạ thường đứng ở đó, dáng vẻ của thiếu niên mười tuổi lại trùng khớp một cách kỳ lạ với hình bóng của Phó Cầm Duy thẳng thắn, tuấn tú và đầy khí chất.
Phạm Khắc Hiếu
Hơn nữa, mỗi lần thi đấu, thằng bé đều giành được quán quân.
Lần này họ tới Thâm Quyến tham gia cuộc thi cấp quốc gia, Lục Ngọc càng không thể bỏ lỡ khoảnh khắc tỏa sáng của con.
Nhưng Phó Cầm Duy vẫn chưa biết con trai đã lén lút đăng ký vào trường thể thao đâu.
Đây là bí mật giữa cô và con trai. Phó Tích Niên sợ cha, giống như chuột sợ mèo vậy.
Con trai phải tham gia cuộc thi cấp quốc gia, khéo thấy anh lại sợ đến mức run bần bật thì sao.
Phó Cầm Duy thấy Lục Ngọc từ chối, ánh mắt thoáng chút tủi thân: “Anh đi thăm con thôi cũng không được à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục Ngọc ngước nhìn anh, thắc mắc: “Hôm nay anh sao vậy chứ?”
Phó Cầm Duy không nói gì, cúi xuống khẽ cắn yêu lên cổ Lục Ngọc, thì thầm: “Chỉ là nhớ em, rất nhớ em!” Cô có thể cảm nhận rõ ràng tình yêu mãnh liệt, cuồng nhiệt đang bao trùm lấy anh.
Gần như muốn hòa tan cô vào làm một.
Lục Ngọc vòng hai tay ôm lấy eo anh, dịu dàng nói: “Được rồi, sau này em không đi đâu xa nữa.”
Phó Cầm Duy "ừm" một tiếng, lúc này mới lộ ra vài phần vui vẻ hiếm hoi.
Ngày hôm sau, Phó Cầm Duy thông báo buổi tối muốn cùng cô đi ăn, dặn cô chuẩn bị sớm một chút. Nhà hàng anh đặt là một nơi có lịch sử trăm năm, nghe nói trước đây từng là địa điểm tổ chức yến tiệc hoàng gia.
Rất nhiều nhân vật m.á.u mặt từ Hồng Kông và nước ngoài đều tìm đến đây để thưởng thức ẩm thực, có thể đặt được chỗ cũng là điều không hề dễ dàng.
Lục Ngọc gật đầu đồng ý, nhưng ban ngày cô vẫn thay một bộ đồ nhẹ nhàng, thoải mái để đi gặp con trai. Lúc trang điểm, cô phải cẩn thận che đi những dấu hôn loang lổ trên cổ, không thể để người khác nhìn thấy.
Lục Ngọc có hơi trách sự vồ vập của Phó Cầm Duy, đã rất lâu anh không cuồng nhiệt như vậy rồi, ít nhiều gì cũng phải giữ chút thể diện cho cô chứ, giờ thì ngược lại, cô đành giam mình trong nhà, không tiện ra ngoài.
Sau khi dùng tận mấy lớp phấn nền che phủ mới tạm thời không nhìn rõ dấu vết, Lục Ngọc đến khách sạn nơi con trai đang ở, thấy Phó Tích Niên đang nhâm nhi que kem. Cô khẽ gọi tên, vẫy con trai lại gần.
Phó Tích Niên quay đầu nhìn thấy Lục Ngọc, lập tức reo lên: “Mẹ!” Cậu bé vui vẻ chạy tới, dù đã học lớp hai và dáng người cũng cao lớn, nhưng mỗi khi mở miệng nói chuyện vẫn rất trẻ con.
Lục Ngọc hỏi: “Thế nào rồi con, đã chuẩn bị xong chưa?”
Chẳng mấy chốc, huấn luyện viên Lộc cũng tới, tự tin nói: “Cô cứ yên tâm, Tích Niên chắc chắn là tới để lấy giải thưởng đấy ạ.”
Huấn luyện viên Lộc nói với giọng rất tự nhiên, bởi Phó Tích Niên chính là học trò cưng của anh, một cái tên nổi bật trong giới thể thao trường học. Cậu bé có thể giành giải trong tất cả các cuộc thi ở cấp thiếu niên. Theo thời gian, hạng mục b.ắ.n cung càng thu hút nhiều người lựa chọn, điều này càng giúp việc sàng lọc những tài năng xuất chúng trở nên dễ dàng hơn.
Lục Ngọc mỉm cười nói: “Vậy phải làm phiền huấn luyện viên Lộc nhiều rồi.”
Huấn luyện viên Lộc xua tay: “Không đâu, tất cả đều nhờ chính bản thân cậu bé nỗ lực.”
Trong ngành thể thao, nỗ lực đôi khi không thể bù đắp được thiên phú. Những "hạt giống vàng" như Phó Tích Niên khiến bao huấn luyện viên b.ắ.n cung thầm ao ước được nhận làm học trò. Nhưng tất cả đều bị huấn luyện viên Lộc chặn lại. Đùa ư? Anh ta đã mất bao nhiêu năm mới tìm được một tài năng hiếm có như vậy, sao có thể để người khác “hớt tay trên” dễ dàng thế được?