Lục Ngọc mỉm cười. Cô còn chưa kịp cúp máy đã nghe thấy con trai ở đầu dây bên kia vui vẻ tuyên bố với tất cả mọi người xung quanh: “Con sắp làm anh trai rồi!”
Chỉ nghe qua ngữ điệu, Lục Ngọc cũng có thể hình dung được cảnh tượng lúc này, khóe môi cô khẽ cong lên thành nụ cười!
Lục Ngọc báo tin mang thai cho con trai biết, còn Phó Cầm Duy thì thông báo tin vui cho cha mẹ ở quê. Vừa nghe Lục Ngọc mang thai, họ lập tức không ngồi yên được nữa.
Nhất định phải mua vé bằng được để tới xem.
Đã rất lâu rồi kể từ lần mang thai trước của Lục Ngọc, nên cả hai bà mẹ đều xem cô như một sản phụ mới toanh.
Chẳng biết Mẹ chồng Tiêu Thái Liên và Mẹ Lục đã thương lượng với nhau thế nào, nhưng cuối cùng cả hai bà đều khăn gói đi chung.
Cả đời chưa từng đi xa bao giờ, vậy mà lần này họ vừa mua vé máy bay lại vừa ngồi tàu hỏa, một đường rồng rắn đi tới! Phó Cầm Duy và Lục Ngọc đón họ ở sân bay.
Ngay từ xa đã thấy dáng hai bà lom khom, tay xách nách mang bao nhiêu là đồ: nào đường đỏ, trứng gà ta, rồi các loại rau khô đặc sản quê nhà, chất đầy cả túi lớn túi nhỏ.
Phạm Khắc Hiếu
Phó Cầm Duy vội nói: “Mẹ ơi, xách nhiều đồ thế này đi máy bay mệt lắm! Lần sau không cần đâu ạ, những thứ này ở Thâm Quyến đều có cả mà!”
Tiêu Thái Liên cười hiền: “Đồ mua bên ngoài làm sao ngon bằng đồ nhà mình tự làm được con!”
Lục Ngọc hỏi: “Các mẹ đều tới cả, vậy trong nhà vẫn ổn chứ ạ?”
Tiêu Thái Liên đáp: “Cả nhà ai cũng muốn đến thăm, nhưng bảo mẹ cứ đi trước, chứ mấy tiệm ma lạt thang bên đó đang đắt khách quá, không thể bỏ dở mà đi được!”
Giờ đất trong thôn đều cho thuê, mọi người chuyên tâm làm ăn trong huyện. Cuộc sống ai nấy đều khấm khá lên trông thấy!
Tiêu Thái Liên trấn an: “Mẹ với bà ngoại đợi chăm con ở cữ xong là sẽ về ngay!”
Lục Ngọc đáp: “Đâu có cần người chăm sóc đâu ạ, con đã có kinh nghiệm rồi mà.”
Cô lại nhìn mẹ mình: “Vậy còn đàn heo ở nhà mình thì sao ạ?”
Mẹ Lục nói: “Bố con đã thuê người chăm sóc đàn heo rồi, mẹ cũng đâu cần làm nữa. Mà cho dù có cần, mẹ cũng không về đâu! Mẹ muốn xem đứa bé trong bụng con chào đời.”
Lục Ngọc không ngờ gia đình lại xem trọng đến thế, khiến cô cũng thấy áp lực không nhỏ: “Chỉ là mang thai thôi mà, có gì to tát đâu ạ.”
Tiêu Thái Liên lắc đầu phản đối, nói: “Việc mang thai luôn là chuyện trọng đại nhất của phụ nữ.” Bà quay sang nhìn Phó Cầm Duy, nghiêm giọng dặn dò: “Con nhất định phải chăm sóc vợ thật tốt, không được để vợ con phải bực bội, hiểu chưa? Nếu không, mẹ sẽ đánh con thật đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phó Cầm Duy bây giờ sắp làm bố lần nữa, nên nụ cười rạng rỡ cứ thường trực trên môi anh. Nghe mẹ dặn dò, anh liền gật đầu lia lịa: “Dạ vâng, sau này vợ con chính là... ‘lão đại’ trong nhà con rồi ạ!”
Tiêu Thái Liên hỏi: “Tích Niên biết chưa? Thằng bé muốn em trai hay em gái hơn?”
Lục Ngọc nói: “Thằng bé biết rồi ạ, còn vui lắm ấy chứ, một mực đòi làm anh trai! Nó nói em trai hay em gái gì cũng được hết ạ.” Nghe Lục Ngọc kể vậy, mọi người đều bật cười khi nghĩ đến thằng bé Tiểu Tích Niên.
Cái ước muốn được làm anh của thằng bé đã sắp thành chấp niệm rồi!
Cũng đành chịu thôi, trên nó có tận bảy người anh trai, thằng bé đúng là chẳng thể “ra oai” được với ai.
Phó Cầm Duy lại hỏi thăm tình hình học tập của mấy đứa cháu.
Thật sự giống như Tiêu Thái Liên nói, dường như toàn bộ chất xám của cả nhà đều dồn hết vào Phó Cầm Duy. Những người khác dù học hành rất nỗ lực, nhưng giỏi lắm cũng chỉ dừng lại ở mức trung bình khá.
Lời này nghe sao mà quen thuộc thế, anh lại chợt nghĩ đến thằng bé Phó Tích Niên. Phó Cầm Duy nói: “Đợi thêm một thời gian nữa, mình sẽ đón thằng bé đến đây.”
Lục Ngọc nói: “Không cần đâu. Ở cái tuổi này, nó cần được hoạt bát, vui vẻ. Cứ để nó ở đó mà vui chơi cùng lũ trẻ!”
Lục Ngọc biết rõ, thằng bé cần được rèn giũa, nghỉ ngơi quá lại càng thêm phiền.
Phó Cầm Duy nghe vậy cũng không nói gì nữa.
Ở trên xe, Tiêu Thái Liên và mẹ Lục nhìn phong cảnh bên ngoài, cả hai đều không khỏi trầm trồ cảm thán.
Quả nhiên thành phố lớn có khác. Hai bên đường là những dãy nhà cao tầng san sát, thật sự khiến họ vô cùng kinh ngạc.
Rất nhanh xe đã vào khu biệt thự của hai vợ chồng.
Sân vườn ngập tràn hoa tươi đua nhau khoe sắc, đẹp đến nao lòng.
Trước khi Tiêu Thái Liên và mẹ Lục tới, họ đều nghe những người từng đến thành phố lớn nói, nhà cửa ở thành phố chật hẹp, không thể sánh bằng thôn quê.
Bây giờ nhìn thấy, hai bà chỉ thấy những lời đồn thổi trước đó hoàn toàn sai sự thật. Nơi này tốt gấp mười lần ở quê!
Đặc biệt là hoa cỏ, trông thích mắt vô cùng. Tiêu Thái Liên nói: “Ước gì có thể chụp lại được hết!”
Phó Cầm Duy nói: “Có thể chứ. Trong nhà vừa hay có máy ảnh cơ!” Nói rồi, anh vội vã đi lấy, dù là máy ảnh dùng phim cuộn.