Anh chụp cho hai bà vài tấm ảnh trong vườn hoa, có ảnh chụp riêng, có cả ảnh chụp chung. Cả một cuộn phim được dùng hết để ghi lại khoảnh khắc này.
Anh dặn dò, đợi khi ảnh rửa xong, hai bà có thể mang về cho người thân cùng xem.
Sau đó, cả nhóm đi vào nhà. Lục Ngọc đã chuẩn bị sẵn phòng cho hai người, sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho họ thật ổn thỏa!
Không chịu ngồi yên được lâu, hai bà chẳng mấy chốc đã lại chui vào bếp “nghiên cứu”, một lát sau liền bưng ra một bát canh nóng hổi.
Lục Ngọc lén đưa ánh mắt cầu cứu cho Phó Cầm Duy, nhưng anh chỉ giả vờ không thấy. Cuối cùng, Lục Ngọc đành miễn cưỡng ăn lấy vài miếng cho có lệ rồi mới thôi.
Đến tối, khi cả hai về phòng riêng, Lục Ngọc bèn véo vào bắp tay anh một cái rõ đau: “Vừa nãy sao anh không giúp em một tiếng nào hết vậy hả?”
Phó Cầm Duy: “Hả?”
Lục Ngọc biết ngay anh đang giả vờ ngốc nghếch. Cô vừa giận vừa thương, vừa nhéo vừa cắn yêu anh. Một lúc sau, Phó Cầm Duy mới chịu lên tiếng: “Quả nhiên phụ nữ mang thai là... ‘hung dữ’ hẳn lên nhỉ!” Nhưng giọng điệu của anh lại đầy vẻ hưởng thụ.
Lần mang thai này của Lục Ngọc vô cùng vất vả. Suốt ba tháng đầu, cô đều gặp phải những phản ứng thai nghén cực kỳ nghiêm trọng.
Vì vợ đang mang thai, Phó Cầm Duy đã từ chối mọi buổi xã giao không cần thiết.
Ngày nào anh cũng ở nhà bầu bạn bên vợ.
Lục Ngọc bỗng nhiên nhớ con trai vô cùng, ôm chặt tấm huy chương nhỏ của con vào lòng. Từ khi mang thai, cô trở nên đa sầu đa cảm hơn hẳn.
Phó Cầm Duy dường như cũng cảm nhận được nỗi nhớ nhung của vợ. Anh lập tức lái xe đến trường đón con. Phó Tích Niên vui vẻ khôn xiết, cứ thế ùa về tạo bất ngờ cho mẹ mình.
Quả nhiên, vừa nhìn thấy con trai, tâm trạng Lục Ngọc tốt lên rất nhiều.
Phó Tích Niên thấy bụng mẹ hơi nhô lên, nghiêng đầu hỏi: “Hồi xưa con cũng nằm trong bụng mẹ thế này rồi chui ra à?”
Lục Ngọc mỉm cười gật đầu.
Thằng bé nghiêm túc áp tay lên bụng mẹ, muốn nói chuyện với em bé bên trong. Nó líu lo đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, còn hứa sẽ dẫn em đi chinh phục hết các huy chương. Hai mẹ con cứ thế mà đùa giỡn, cười nói vui vẻ.
Hai người nói chuyện một lúc lâu, chẳng mấy chốc, Phó Cầm Duy bưng một đĩa trái cây tươi rói đến. Từ ngày Lục Ngọc mang thai, trong nhà lúc nào cũng chuẩn bị sẵn các loại trái cây.
Lục Ngọc lấy mấy miếng cho con trai, mình cũng tự ăn vài miếng. Ăn xong, cô nhanh chóng thấy buồn ngủ. Phó Cầm Duy tinh ý nhận ra, liền gọi con trai sang một bên.
Lục Ngọc mơ mơ màng màng nhìn thấy hai cha con lén lút biến mất. Tò mò, cô mon men bước ra ngoài, lại nghe thấy Phó Cầm Duy kiên nhẫn hỏi con trai: “Dạo này học hành sao rồi con?”
Phó Tích Niên lập tức tỏ vẻ chột dạ rõ rệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phó Cầm Duy giả vờ như không để ý, tiếp tục dò xét: “Con trai à, cha hay thấy mẹ con cầm một cái huy chương của con, là huy chương gì thế?”
Phó Tích Niên hoàn toàn không nhận ra cha mình đang "đánh lạc hướng" nó, hồn nhiên đáp: “Huy chương b.ắ.n cung ạ!”
Phó Cầm Duy ngạc nhiên ra mặt: “Con còn biết b.ắ.n cung nữa sao?”
Nhắc đến chuyện này, Phó Tích Niên lập tức kiêu ngạo ưỡn ngực: “Con giỏi lắm đó cha!” Vừa nói xong lại bắt đầu thao thao bất tuyệt khoe khoang thành tích.
Lục Ngọc đứng một bên có chút bất lực. Phó Cầm Duy rõ ràng là một người đàn ông thâm sâu, tinh ranh, vậy mà con trai ruột của anh lại ngô nghê đến thế. Ngay cả một chút thăm dò đơn giản như vậy cũng đủ để nó khai sạch bách mọi chuyện.
“Ồ, hóa ra con đi học b.ắ.n cung!” Phó Cầm Duy giả vờ như mới vỡ lẽ.
Phó Tích Niên trợn tròn mắt nhìn cha, vẻ mặt không thể tin nổi.
Phạm Khắc Hiếu
Lục Ngọc khẽ đỡ trán, thở dài trong lòng. Thằng con trai ngốc này, chút bí mật như vậy mà cũng không giữ được.
Phó Cầm Duy cũng đã hiểu ra vấn đề. Hóa ra thằng bé còn tham gia tập huấn của đội tuyển quốc gia, thảo nào tuần nào cũng không thấy về nhà.
Phó Cầm Duy mỉm cười nói không sao, cứ đi học đi! Phó Tích Niên vẫn còn ngơ ngác, mãi mới chịu rời đi.
Đứng dậy, Phó Cầm Duy liền nhìn thấy Lục Ngọc đang đứng ở một bên “nghe lén”. Ánh mắt chột dạ của cô giống hệt con trai.
Phó Cầm Duy vừa giận vừa buồn cười trêu chọc: “Hai mẹ con nhà này, đúng là chẳng làm được chuyện gì cho ra hồn!”
Dù con trai có muốn học gì, cứ nói thẳng với anh, anh còn có thể không đồng ý sao! Cứ thích giấu giếm rồi lén lút hành động.
Phó Cầm Duy hài lòng nhận xét: “Cũng không tệ chút nào.”
Lục Ngọc nhanh nhảu khoe: “Huấn luyện viên của nó còn nói thằng bé là một thiên tài!”
Phó Cầm Duy khẽ thở dài: “Vốn dĩ anh muốn giữ nó ở bên cạnh, dạy nó làm ăn! Trong nhà tài sản không nhỏ, dĩ nhiên phải bồi dưỡng từ sớm.”
Nhưng xem ra, cậu quý tử này lại quá bận rộn mất rồi.
Lục Ngọc dịu dàng nói: “Con còn nhỏ, anh nghĩ xa quá rồi đó.”
Phó Cầm Duy cúi xuống thì thầm bên tai Lục Ngọc: “Xem ra thằng con trai lớn này chẳng có hứng thú gì với mấy thứ của anh. Chắc chỉ có thể bồi dưỡng cái cục cưng trong bụng em từ nhỏ thôi.”
Anh đặt tất cả hy vọng vào đứa trẻ đang lớn dần trong bụng Lục Ngọc.
Mười tháng mang thai chưa bao giờ là chuyện dễ dàng. Cuối cùng, Lục Ngọc đã sinh hạ một cô con gái đáng yêu. Tên ở nhà là Nữu Nữu, tên thật là Phó Uyển Phi.
Tin tức truyền về quê nhà, cả nhà họ Phó gần như vỡ òa trong hạnh phúc. Bao nhiêu năm qua, trên dưới đều mong mỏi một đứa con gái. Giờ Lục Ngọc sinh ra một “tiểu công chúa”, có nếp có tẻ, đúng là một chữ “tốt” vẹn tròn, viên mãn vô cùng.