Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 481: Ai Cũng Mê Mẩn Nữu Nữu



 

Nữu Nữu vừa chào đời đã vô cùng đáng yêu. Gương mặt nhỏ nhắn, bầu bĩnh, hồng hào khiến ai nhìn cũng phải xiêu lòng. Phần lớn thời gian Nữu Nữu đều say giấc ngủ.

 

Thế nhưng điều đó không hề làm giảm đi sự say mê của mọi người khi ngắm nhìn cô bé. Mẹ Lục và Tiêu Thái Liên chẳng rời con bé nửa bước. Ngay cả khi Nữu Nữu khẽ ngáp một cái, họ cũng cảm thấy kinh ngạc vì sự đáng yêu tột độ ấy.

 

Lục Ngọc muốn bế con cũng phải chờ đến lượt. Mỗi lần được mẹ bế, Nữu Nữu đều ngoan ngoãn dán chặt vào lòng, khẽ ư ử những tiếng đặc trưng của trẻ thơ.

 

Nhưng lạ thay, cứ sang tay người khác là bé lại dẩu môi không vui, dù mắt còn chưa mở hết.

 

Cả đời Tiêu Thái Liên chỉ mong mỏi một cô cháu gái, nhưng cứ liên tục toàn cháu trai, đến bóng dáng cháu gái cũng chẳng thấy đâu. Thấy đứa cháu út Phó Tích Niên đã lên mười, bà gần như đã thôi hy vọng!

 

Nào ngờ, ông trời lại chiếu cố bà đến vậy, Nữu Nữu bé bỏng đã xuất hiện! Một tiểu công chúa xinh đẹp, đáng yêu đến mức khiến bà yêu thương không rời.

 

Thế là, cả ngày bà đều đổi câu cửa miệng thành: “Nữu Nữu nhà chúng ta là đáng yêu nhất!”

 

Đúng là cháu gái thì dễ cưng hơn nhiều. Ngay cả khi làm nũng hay tức giận cũng thật nho nhã, điềm đạm, chẳng như mấy thằng nhóc tinh nghịch kia, hễ bất mãn một chút là gào la ầm ĩ.

 

Chưa đến giữa trưa, Phó Cầm Duy đã vội vã chạy về nhà.

 

Lục Ngọc ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại về sớm vậy? Mấy hôm nay anh đã về nhà rất sớm rồi, giờ ngay cả giờ trưa cũng tranh thủ, một công ty lớn như vậy, liệu có ai ý kiến gì không?”

 

Phó Cầm Duy đáp: “Ở công ty cũng không có việc gì đáng để anh bận tâm.” Thực ra, dù biết trong nhà có mẹ ruột và mẹ vợ chăm sóc vợ rất chu đáo, nhưng anh vẫn lo lắng hai người sẽ quá bận rộn với Nữu Nữu mà vô tình bỏ quên Lục Ngọc, nên mới muốn về nhà.

 

Thấy Lục Ngọc sắc mặt hồng hào, tinh thần vẫn ổn, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Anh vừa mới ngồi xuống, Nữu Nữu, vốn đang ngoan ngoãn trong lòng bà, lập tức phát ra tiếng hừ hừ bất mãn.

 

Tiêu Thái Liên liền đẩy con trai: “Con đừng có ở đây nữa, người từ bên ngoài về còn vương đầy mùi bụi đường. Mau đi ra! Trẻ nhỏ mềm yếu biết bao nhiêu.”

 

Phó Cầm Duy không hề phật ý, liền quay vào phòng tắm, thay một bộ đồ sạch sẽ rồi mới trở ra nhìn con gái yêu.

 

Con gái bé bỏng vừa chào đời quả thực chỉ nhỏ nhắn như một chú mèo con.

 

Phó Cầm Duy cảm thấy mình chỉ cần một tay cũng có thể nhẹ nhàng bế được bé con, nhưng cứ hễ anh vừa tới gần, Nữu Nữu liền vung vẫy đôi tay bé xíu, tràn đầy sức sống!

 

Tiêu Thái Liên đứng bên cạnh, bật cười khúc khích: “Nữu Nữu không muốn cho con bế đâu!”

 

Phó Cầm Duy có chút ấm ức: “Nhưng con đã tắm rửa sạch sẽ rồi mà mẹ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Vậy cũng không được bế đâu.” Tiêu Thái Liên giờ đây đã hoàn toàn trở thành “người phát ngôn” chính thức của cháu gái, trong mắt bà chỉ còn duy nhất hình bóng bé con.

 



 

Nữu Nữu quả thực quá đỗi xinh xắn, mỗi ngày bé đều được diện những bộ đồ đáng yêu. Sau khi đầy tháng, hầu như ngày nào cũng một kiểu mới, đủ màu sắc.

 

Bé con cũng đã mở mắt, đôi mắt tròn xoe, đen láy như hai viên nho chín mọng, cực kỳ đáng yêu, khiến ai nhìn cũng phải xiêu lòng.

 

Lục Ngọc cũng không nén được xúc động, bế con gái lại gần, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má bé, cảm nhận làn da non mềm mịn hơn cả trứng hấp.

 

Nữu Nữu rất thích mẹ, được mẹ hôn sẽ cười tít mắt, khiến Phó Cầm Duy đứng cạnh cũng không khỏi rạo rực muốn thử.

 

Nhưng vừa được cha bế lên, bé con lại như biết “biến sắc”, lập tức ngừng cười, gương mặt nhỏ nghiêm túc hẳn. Thậm chí còn vươn cánh tay bé xíu ra, ra vẻ cự tuyệt cha.

 

Phó Cầm Duy không hề giận dỗi, trái lại còn khoái chí khen: “Không hổ là con gái của cha! Từ nhỏ đã biết cách giữ khoảng cách với đàn ông rồi đấy!”

 

Lục Ngọc chỉ biết cạn lời. Bộ anh ta thực sự không còn lời nào khác để khen con nữa rồi sao?

 

Từ khi biết Lục Ngọc mang thai, Tiêu Thái Liên đã đến đây ở suốt hơn một năm, từ lúc sinh nở đến cả quá trình ở cữ, bà đều tận tình ở bên chăm sóc cô.

 

Giờ có thêm nhiệm vụ dỗ dành cháu gái, bà Tiêu hận không thể mỗi ngày đều được ở cạnh bé con, đến chuyện trở về quê cũng chẳng buồn nhắc tới.

 

Ở nhà, mỗi tháng người thân đều gọi điện hỏi thăm. Mẹ Lục đã sớm về quê rồi, bây giờ chỉ còn một mình bà nội Tiêu Thái Liên ở lại đây.

 

Ngoài mẹ ruột, Nữu Nữu thân thiết nhất chính là bà nội.

 

Lục Ngọc sợ bà buồn chán nên vẫn thường dẫn bà ra ngoài dạo chơi. Thâm Quyến tuy mỗi tháng đều có những đổi thay chóng mặt, nhưng Tiêu Thái Liên hoàn toàn chẳng bận tâm đến những điều đó.

 

Bà chỉ thích đến khu chợ vải mua những thước vải bông mềm mại, tự tay may vá quần áo cho Nữu Nữu, bận rộn đến quên cả thời gian.

 

Lục Ngọc cũng mê mẩn việc sửa soạn cho con gái. Mỗi khi rảnh rỗi, cô lại thay một bộ đồ mới cho bé, và lần nào cũng nhận được lời khen tấm tắc từ bảo mẫu và bà Tiêu.

 

Đến khi Nữu Nữu lớn hơn một chút, bé con mới chịu “phê duyệt” cho cha bồng bế.

 

Lần đầu tiên Phó Cầm Duy bế trẻ con là khi Phó Tích Niên chào đời, đã mười năm trôi qua rồi. Nay lại được ôm Nữu Nữu, anh cảm nhận rõ sự mềm mại, mùi sữa thơm thoảng từ con bé, khiến người ta yêu chiều không rời.

Phạm Khắc Hiếu