Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 483: Hoàn chính văn



 

Các dự án nhà ở của Phó Cầm Duy thực sự bán rất chạy. Chất lượng công trình và tiêu chuẩn thiết kế của anh vượt xa mặt bằng chung, dần dà đã dựng nên một tên tuổi vững chắc trong ngành. Giờ đây, những căn nhà do anh xây dựng chỉ cần ra mắt là có người đến mua ngay, không cần bất kỳ chiến dịch quảng bá rầm rộ nào, thậm chí giá có đắt hơn một chút họ cũng sẵn lòng.

 

Mua nhà là chuyện đại sự, ai cũng muốn sở hữu một căn nhà chất lượng tốt. Cộng thêm những mảnh đất mà Phó Cầm Duy đã giữ lại từ nhiều năm trước đều ở những vị trí đắc địa, càng khiến các dự án của anh trở nên sốt hơn bao giờ hết. Từ một người tự lực cánh sinh, anh giờ đây đã trở thành một nhà đầu tư chiến lược tầm cỡ, được săn đón.

 

Mỗi khi có dự án mới, Lục Ngọc đều sẽ mua lại một hoặc hai căn trong số đó, như một thú vui sưu tầm vậy. Cô thường sửa sang đơn giản rồi cho thuê lại. Phó Cầm Duy biết rõ sở thích sưu tầm bất động sản này của vợ, nên mỗi lần đều ưu ái dành tặng cho Lục Ngọc những lô đẹp nhất.

 

Hiện tại, giá nhà đất vẫn đang tăng phi mã. Lục Ngọc đã sở hữu mấy chục căn nhà tại Thâm Quyến, tổng tài sản của cô đã sắp vượt ngưỡng trăm triệu nhân dân tệ, đặc biệt là những lô đất mặt tiền, giá trị tăng lên thực sự quá chóng mặt. Lục Ngọc có tầm nhìn cực tốt, khi tổng kết tài sản, số vốn của cô gần như ngang ngửa với Phó Cầm Duy.

 

Vài hôm trước, Tiêu Thái Liên đã về quê. Bà nói rằng đã đến đây hơn một năm rồi, cần phải về nhà một chuyến. Bà cụ quyến luyến Nữu Nữu đến rơi nước mắt. Trẻ con lớn nhanh thật, một thời gian trước còn phải bế bồng, giờ đã có thể tự bò rồi. Tuy chưa biết nói chuyện, nhưng cô bé lại cực kỳ đáng yêu. Hơn nữa, Nữu Nữu trắng trẻo, mắt to giống anh trai, cộng thêm nét mặt thanh tú, một đứa bé mới mấy tháng tuổi đã có thể nhìn ra sau này chắc chắn là một tiểu mỹ nhân.

 

Phó Tích Niên vẫn hơi tự cao. Trước đây, cậu bé thích khoe mẹ, giờ thì chuyển sang khoe em gái. Nghe nói, khắp đội huấn luyện ở trường thể thao đều đã được cậu ta khoe một lượt, còn lấy hình của em gái cho mọi người xem! Khiến cả đám phát thèm, nhao nhao đòi cũng muốn có em gái. Phó Tích Niên còn trêu chọc họ rằng: “Đáng tiếc, Nữu Nữu là em gái ruột của tớ!”

 

Khi cậu bé về nhà kể lại, Lục Ngọc dặn dò: “Con à, sau này không được lấy Nữu Nữu ra khoe khoang nữa, phải khiêm tốn một chút.”

 

“Vâng ạ ~” Phó Tích Niên ngoan ngoãn trả lời.

 

Thấy con trai và con gái chơi đùa cùng nhau, Phó Cầm Duy ngồi cạnh Lục Ngọc, thở dài nói với cô: “Sau này cũng chẳng biết con bé sẽ rơi vào tay tên nhóc nào!” Vừa nghĩ đến chuyện này, người cha đã thấy bực mình rồi. Tâm lý khi có con gái khác hẳn với con trai. Cứ nghĩ đến mười mấy năm sau, sẽ có một người cuỗm mất cô con gái mà anh cưng chiều, nâng niu hết mực, là anh đã không vui rồi.

 

Lục Ngọc bật cười: “Cũng phải nhiều năm nữa chứ, sao bây giờ anh đã ghen tuông như vậy?”

 

Phó Cầm Duy cương quyết: “Đợi nó lớn lên, anh sẽ nói với nó rằng, đàn ông trên đời này chẳng có ai tốt cả.”

 

Lục Ngọc im lặng giây lát, rồi nói: “Không cần thiết đâu anh.”

 

Phó Cầm Duy lại nói: “Mấy hôm nữa công ty phải tham gia một bữa tiệc từ thiện, chúng ta cùng đi dự tiệc đi!”

 

Phó Cầm Duy là một trong những tài phiệt trẻ tuổi nổi bật, nhưng bình thường anh hiếm khi đưa Lục Ngọc đi dự tiệc. Vì thế, mọi người đã đồn đại không ít lời ra tiếng vào. Lần trước Lục Ngọc xuất hiện một lần, lập tức khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

 

Trước đây, mọi người chỉ nghe nói Lục Ngọc và Phó Cầm Duy quen nhau ở quê, nên tự động hình dung cô là một người phụ nữ quê mùa, chất phác.

 

Vừa nhìn thấy Lục Ngọc rạng rỡ, xinh đẹp chẳng kém gì minh tinh, lại thêm vóc dáng cân đối và khí chất cuốn hút, những tin đồn nhảm nhí đó lập tức tan biến.

 

Chẳng trách Phó Cầm Duy có thể vững vàng chống lại bao cám dỗ ngoài kia, hóa ra trong nhà còn có một nàng mỹ nhân ẩn mình.

 

Với thân phận và địa vị hiện tại, Phó Cầm Duy thường xuyên bị người ta thêu dệt đủ loại tin đồn. Thế nhưng, không hiểu vì sao, hễ có ai đó nói hôn nhân của anh và Lục Ngọc không ổn định, dù chỉ là lời đồn vô căn cứ, anh cũng sẽ nổi giận đùng đùng, muốn chứng minh rằng cuộc hôn nhân của họ hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.

 

Lục Ngọc bĩu môi: “Không muốn đi đâu!”

 

Phó Cầm Duy dịu giọng dỗ dành: “Đi đi mà, coi như đi dạo thư giãn chút.”

 

Giọng nói trầm thấp của Phó Cầm Duy thì thầm bên tai, rồi nhẹ nhàng hôn lên má cô, khiến Lục Ngọc có hơi bủn rủn.

 

Cô ho khẽ một tiếng, nói: “Đừng có trêu em.”

 

Phó Cầm Duy không nói gì, chỉ khẽ gãi nhẹ vào lòng bàn tay cô, cứ như một ám hiệu đầy ẩn ý.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lục Ngọc lườm anh một cái.

 

Bây giờ hai đứa nhỏ đang chơi ở phòng khách, không tiện chút nào.

 

Đợi sau khi về phòng, cô liền chẳng còn kiêng dè gì nữa.

Phạm Khắc Hiếu

 



 

Bây giờ Lục Ngọc chủ yếu làm một số việc như đầu tư cổ phiếu, đôi khi cũng đi kiểm tra các mặt bằng cho thuê, góp vốn kinh doanh. Thi thoảng, cô lại dẫn con gái đến chỗ mẹ nuôi Phó Chi chơi.

 

Phó Chi rất yêu thương Nữu Nữu, mỗi lần lại mua những chiếc váy xinh xắn từ các cửa hàng lớn ở nơi khác mang về cho cô bé. Sống cùng ở Thâm Quyến, nhờ có Lục Ngọc bên cạnh, bà ấy không hề cảm thấy cô đơn.

 

Điểm duy nhất Lục Ngọc vẫn chưa thích nghi được chính là việc những bà vợ phú hào kia rất thích rủ cô đi uống trà chiều.

 

Lục Ngọc đã đi hai lần, nhưng rồi không muốn đi nữa. Cái giới thượng lưu đó quá bon chen, thị phi, cô không hợp.

 

Phó Cầm Duy là thanh niên tài tuấn, nổi tiếng khắp Thâm Quyến, rất nhiều người đều nói Lục Ngọc số sướng, phúc lớn.

 

Ý ngầm hiển nhiên là Lục Ngọc đã trèo cao, không xứng với anh.

 

Lời này đồn xa đến mức ngay cả Phó Cầm Duy cũng nghe thấy.

 

Phó Cầm Duy về nhà, nghiêm túc nói với Lục Ngọc: “Họ đều nói bậy bạ, rõ ràng là anh mới không xứng với em.”

 

Lần trước Lục Ngọc đến Hồng Kông còn được đàn ông bắt chuyện. Đối phương hoàn toàn không nhìn ra cô đã là mẹ của hai đứa con.

 

Nét thanh xuân rực rỡ và vẻ đẹp ấy, sao có thể không khiến người ta say đắm chứ.

 

Lục Ngọc vừa nghe anh nhai đi nhai lại chuyện cũ, dở khóc dở cười: “Chuyện này là của bao nhiêu năm trước rồi chứ?”

 

Chỉ là được hai người đàn ông bắt chuyện, mà Phó Cầm Duy đã giống như đổ cả thùng giấm, cứ nhớ lại, hầm hừ mãi không thôi.

 

Trước đây cô cũng không ngờ Phó Cầm Duy lại có tính cách như vậy, đôi khi còn có chút ngấm ngầm tính toán.

 

Phó Cầm Duy nói: “Em xem anh ở bên cạnh em lâu như vậy rồi, em chỉ chăm chăm đọc tờ báo trên tay, cũng chẳng thèm ngó ngàng tới anh là sao?”

 

Lục Ngọc nghe vậy, đặt tờ báo xuống, ngẩng đầu nhìn Phó Cầm Duy, thật sự khó hiểu.

 

Đường đường là Phó tổng giám đốc tài ba, thế mà còn ghen tuông với cả một tờ báo.

 

Lục Ngọc chọc ghẹo: “Thật mong cấp dưới của anh cũng nhìn thấy bộ dạng vô lại này của anh!”

 

Phó Cầm Duy hôn lên tay Lục Ngọc, dịu dàng nói: “Anh chỉ vô lại với riêng mình em thôi!”

 

(Hoàn thành chính văn)