Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 484: Phiên Ngoại 1: Thế Giới Này Thay Đổi Quá Nhanh



 

Năm 2000, nền kinh tế cả nước mở cửa hội nhập mạnh mẽ.

 

Lục Ngọc và Phó Cầm Duy quyết định về thôn tế tổ. Lần gần nhất họ về thăm quê đã là mười năm trước.

 

Nữu Nữu vừa nghe nói về quê tế tổ, vô cùng vui vẻ.

 

Cô bé ướm thử mấy chiếc váy bồng bềnh như bánh kem, hỏi Lục Ngọc cái nào đẹp nhất.

 

Lục Ngọc đáp: “Con về đó mặc quần sẽ tiện hơn nhiều.”

 

Nữu Nữu bĩu môi: “Nhưng con có nhiều váy đẹp như thế mà!” Cô bé khó mà từ bỏ những bộ cánh yêu thích.

 

Phó Cầm Duy vốn cưng chiều con gái, vừa nghe nói liền lập tức lên tiếng: “Được thôi, con cứ mang hết về, bố sẽ xách cho con.” Kết quả, chiếc vali của Nữu Nữu chứa đầy váy áo.

 

Hai người rời quê từ năm 1988, gây dựng sự nghiệp ở Thâm Quyến suốt mười hai năm, và đã đạt được những thành tựu phi thường. Sau khi quay về, họ được lãnh đạo huyện tiếp đón trọng thị.

 

Phó Cầm Duy dù sao cũng là một doanh nhân tiếng tăm khắp cả nước, xuất thân từ chính cái huyện nhỏ bé này, nên cái vinh dự đó không ai có thể có được như anh.

 

Suốt nhiều năm như vậy, tuy lãnh đạo huyện đã thay đổi vài lần, những người mới vẫn luôn giữ thái độ rất khách sáo và tôn trọng đối với hai vợ chồng.

 

Lục Ngọc, sau khi đã quen với nhịp sống và tốc độ phát triển chóng mặt ở Thâm Quyến, giờ đây trở về lại thấy huyện thành hầu như chẳng khác gì so với mười năm về trước. Từng con đường, ngõ ngách đều toát ra hơi thở và mùi vị thân thuộc đến lạ.

 

Phó Cầm Duy chủ động đề xuất với lãnh đạo huyện, ngỏ ý muốn đứng ra tu sửa một con đường cho thôn.

 

Nghe xong, các vị lãnh đạo huyện mừng ra mặt: “Bà con quê nhà vô cùng cảm kích tấm lòng của cậu, tuyệt vời quá rồi! Đúng là 'Muốn giàu phải sửa đường trước' có khác!”

 

Phạm Khắc Hiếu

Đáng lẽ con đường đó phải được tu sửa từ lâu rồi, nhưng cứ thế mãi, sửa được một đoạn lại dừng, rồi dừng lại sửa tiếp.

 

Huyện này vốn dĩ đã nghèo khó, nên khoản tiền phân bổ cho các bộ phận đều eo hẹp. Hễ muốn sửa đường, những khoản chi khác sẽ không đủ, đành phải ưu tiên làm việc khác trước.

 

Từ thôn ra đến huyện vẫn chỉ có một con đường đất lầy lội, đi lại bao nhiêu năm nay, mọi người cũng đã quen thuộc đến mức chẳng còn than vãn gì nữa.

 

Việc Phó Cầm Duy tự nguyện chi tiền hỗ trợ là một niềm vui ngoài mong đợi. Chẳng mấy chốc, các lãnh đạo phụ trách chuyên môn đã quay về bàn bạc và nhanh chóng ký kết hợp đồng.

 

Phó Cầm Duy cho biết sẽ nhờ kế toán của mình xử lý việc chuyển tiền. Chậm nhất là một tuần, tiền sẽ đến nơi.

 

Buổi trưa, các vị lãnh đạo huyện còn muốn mời hai vợ chồng đến trụ sở cơ quan dùng bữa cơm thân mật với những món ăn quê hương.

 

Tuy nhiên, Phó Cầm Duy và Lục Ngọc đã khéo léo từ chối, viện cớ: “Chúng tôi còn có vài việc cần về thôn giải quyết ngay, xin lỗi quý vị.”

 

Lãnh đạo huyện níu kéo thêm vài lần nữa nhưng không thành, đành miễn cưỡng đồng ý để hai vợ chồng rời đi.

 

Phó Cầm Duy đến huyện khá vội, nhưng vẫn kịp ghé qua gặp Lưu Bàng để nói chuyện một lát.

 

Lưu Bàng giờ đây trông đã mập mạp hơn trước khá nhiều.

 

Trước đây cứ ngỡ anh vẫn còn độc thân, ai dè đã kết hôn từ năm ba mươi lăm tuổi. Con trai anh giờ cũng đã hơn ba tuổi, trông tinh nghịch và đáng yêu vô cùng.

 

Phó Cầm Duy hỏi thăm, ngỏ ý muốn anh ấy đến Thâm Quyến cùng làm việc.

 

Dù Lưu Bàng từ chối lời đề nghị, nhưng anh vẫn cảm thấy rất vui và tự hào vì được Phó Cầm Duy mời gọi.

 

Dù sao, Phó Cầm Duy giờ đây cũng đã là một nhà đầu tư bất động sản nổi tiếng lẫy lừng khắp cả nước.

 

Xưởng thực phẩm của Lưu Bàng cũng đang ăn nên làm ra, nên anh không muốn phải đi xa lập nghiệp nữa.

 

Lục Ngọc và Phó Cầm Duy, hai người họ bắt đầu từ hai bàn tay trắng ở cái huyện này, không có bất kỳ ai giúp đỡ, thế mà vẫn có thể vững vàng đứng vững ở Thâm Quyến. Quả nhiên, 'người lợi hại đi đâu cũng tỏa sáng'!

 

Lưu Bàng hỏi: “Các vị lãnh đạo huyện thấy anh về, không 'đòi hỏi' anh cống hiến gì cho quê hương sao?”

 

Phó Cầm Duy chỉ cười, đáp gọn lỏn: “Sửa đường thôi.”

 

Suốt những năm qua, tiền anh kiếm được không phải ít, cũng vẫn luôn âm thầm làm từ thiện. Giờ có thể đóng góp một phần nhỏ cho quê hương, anh cảm thấy rất vui và mãn nguyện.

 

Lưu Bàng nghe xong không khỏi kinh ngạc, thốt lên: “Sửa đường không phải là một khoản tiền nhỏ đâu đấy!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phó Cầm Duy chỉ nhẹ nhàng cười, ý bảo không thành vấn đề.

 

Lưu Bàng nhìn Nữu Nữu đáng yêu như một nàng công chúa nhỏ, không khỏi vừa ngưỡng mộ vừa trầm trồ: “Con gái nhà anh thật sự quá đáng yêu!” Cô bé ngồi một bên ngoan ngoãn, hoàn toàn không giống thằng con trai nghịch ngợm của anh, từ nhỏ đã như muốn dỡ ngói trên mái nhà vậy.

 

Mỗi lần Lưu Bàng định 'thượng cẳng tay hạ cẳng chân' với thằng bé, thì cha anh ấy lại vội vàng can ngăn. Thế nên giờ nó càng ngày càng nghịch phá.

 

Phó Cầm Duy vốn là người khiêm tốn, nhưng chỉ cần ai đó khen ngợi cô công chúa nhỏ nhà anh, anh sẽ lập tức 'phá lệ' mà thừa nhận một cách đầy tự hào.

 

Lưu Bàng hiểu rằng lần này vợ chồng Phó Cầm Duy về quê có rất nhiều việc phải giải quyết, nên anh chỉ ghé qua chào hỏi chút thôi, dù sao tình cảm anh em vẫn luôn tốt đẹp. Lần này không tụ họp được thì để dịp khác cũng chẳng sao.

 

Chào tạm biệt xong, hai vợ chồng quay về thôn. Từ xa, họ đã nghe thấy tiếng pháo nổ giòn giã.

 

Ngay khi gia đình ba người vừa xuống xe, các cô các chú, các bác các thím trong thôn đã nô nức kéo đến vây quanh, vẻ mặt hớn hở.

 

“Ôi chao, đây chính là con gái của Phó Cầm Duy và Lục Ngọc đấy ư, xinh đẹp quá chừng!”

 

Nữu Nữu đứng bên cạnh, lễ phép đáp lời: “Cháu cảm ơn ông bà ạ!” Cô bé đã mười tuổi, phong thái tự nhiên, phóng khoáng, ra dáng một tiểu thư đài các.

 

Dọc đường được mọi người khen lấy khen để, về đến nhà, Tiêu Thái Liên đã nấu cơm xong từ sớm, đợi họ về. Vừa nhìn thấy Nữu Nữu bước vào cửa, bà đã không ngừng xuýt xoa, tấm tắc khen ngợi, lờ đi luôn hai người lớn kia.

 

Lục Ngọc và Phó Cầm Duy nhìn nhau, cũng đã quá quen với cảnh này.

 

Nơi họ trở về vẫn là ngôi nhà thân thuộc ngày xưa, sân trước sân sau đều được dọn dẹp gọn gàng, trồng lèo tèo vài luống cà chua và dưa leo.

 

Nữu Nữu nhìn đến mắt sáng rực lên, muốn tự tay đi hái một ít.

 

Nhưng chẳng kịp để cô bé động tay, đã thấy các anh trai tề tựu đông đủ. Nữu Nữu là em gái út nhỏ nhất, người lớn nhất thì đã lập gia đình, người nhỏ nhất cũng đã ngoài hai mươi.

 

Nữu Nữu đon đả chào hỏi các anh, cô bé nói chuyện lanh lợi, giòn giã, khiến ai nghe cũng phải yêu mến.

 

Nhà họ Phó vốn thiếu con gái, lại thấy cô bé lanh lợi như vậy, các bác đều tít mắt cười, yêu quý không thôi.

 

Nữu Nữu hỏi: “Anh ơi, có thể dẫn em lên núi chơi không?”

 

Vừa nghe em gái bé bỏng muốn đi, các anh trai lập tức sẵn sàng xắn tay áo lên, đáp lời: “Dạ được ạ, cháu xin phép chú út, thím út, bọn cháu sẽ dẫn Nữu Nữu đi chơi.”

 

Lục Ngọc dặn dò: “Nó đã mong muốn đi từ lâu lắm rồi. Nữu Nữu nhớ thay bộ quần áo khác rồi hãy đi nhé, chú ý an toàn.”

 

Nữu Nữu gật đầu lia lịa: “Vâng ạ, con còn muốn ra suối bắt cá nữa!” Tất cả những chuyện thú vị này đều do anh trai ruột Phó Tích Niên kể lại cho bé nghe.

 

Nữu Nữu tò mò muốn trải nghiệm lắm rồi, có thể về thôn liền thỏa sức vui chơi.

 

Bé muốn chơi một bữa cho thỏa thích.

 

Nữu Nữu vừa về, đám trẻ trong thôn đều háo hức muốn đi chơi cùng cô bé.

 

Nhưng tuyệt nhiên không một ai dám bắt nạt Nữu Nữu, bởi trên cô bé còn có đến mười người anh trai, ai mà dám động vào cô bé chứ?

 

Nữu Nữu giống như một nàng công chúa nhỏ được mọi người bao bọc, cưng chiều, ở đây chơi ròng rã nửa tháng trời.

 

Đợi đến lúc phải đi, Nữu Nữu có hơi nũng nịu, không muốn về chút nào.

 

Lục Ngọc nhẹ giọng dỗ dành: “Nếu con ngoan, năm sau mẹ sẽ lại đưa con về đây chơi. Không ngoan thì không có lần sau đâu đấy.”

 

Nữu Nữu quay sang nhìn cha.

 

Phó Cầm Duy gật đầu: “Nghe lời mẹ.”

 

Lúc này Nữu Nữu mới lập tức nhận ra, trong nhà mẹ mới là “nóc nhà” quyền lực nhất.

 

Nghĩ lại chỉ đành lí nhí đáp lại: “Vậy… con cũng nghe mẹ ạ.”

 

Được Lục Ngọc ôm chặt vào lòng, đặt một nụ hôn chụt lên má: “Cục cưng ngoan của mẹ.”

 

Lúc này Nữu Nữu mới chịu nở nụ cười tươi rói.