Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 485: Phiên Ngoại 2: Một Nhà Hạnh Phúc (1)



 

Năm nay Lục Kiều đã bốn mươi tuổi, làm việc trong một nhà máy.

 

Cô ta rất biết cách ăn diện, trước đây từng là hoa khôi nổi tiếng trong xưởng, còn có quan hệ mật thiết với vị chủ nhiệm ở đó.

 

Mãi đến khi kết hôn, người ta mới hay tin cô ta đã từng qua một đời chồng. Trong cái xưởng này, nữ công nhân thì chẳng thiếu gì, còn một người có chức có quyền như chủ nhiệm, đương nhiên là "hàng hot". Người trong xưởng vừa nghe tin liền được dịp buôn chuyện, gièm pha Lục Kiều không ngớt.

 

Nhưng rồi chẳng hiểu sao Lục Kiều dùng chiêu trò gì, vị chủ nhiệm kia vẫn cam tâm rước cô ta về dinh.

 

Nhờ thế mà cô ta cũng thành công lên làm tổ trưởng ca kíp.

 

Trong xưởng giống như một xã hội thu nhỏ, có chút thực quyền, Lục Kiều đi đâu cũng o ép, chèn ép người khác.

 

Trước đây Lục Kiều không được lòng mọi người, cho nên sau khi lên làm tổ trưởng, thái độ ngày càng hống hách, kiêu ngạo.

 

Hơn nữa, cô ta còn đặc biệt thích ba hoa khoác lác, nói hồi còn trẻ được bao nhiêu các đại gia săn đón.

 

Mọi người nghe xong chỉ biết khịt mũi khinh bỉ, có mỗi cô ta không biết ngại, còn tự hào khoe khoang với thiên hạ.

 

Cô ta và chủ nhiệm sinh một đứa con trai, nhưng đứa trẻ này thể trạng yếu từ trong trứng nước, từ nhỏ đã phải dùng thuốc. Dù trong nhà cả hai vợ chồng đều đi làm, kiếm được không ít, nhưng bao nhiêu tiền đều dồn hết cho thằng bé.

 

Vị chủ nhiệm đối xử với cô ta rất tốt, nhưng cô ta cả ngày vẫn bới lông tìm vết, không phải nói chồng mình không đủ chu đáo thì lại thiếu lãng mạn như chồng nhà người ta.

 

Người khác nghe xong cũng khinh bỉ, cũng chẳng thèm nhìn lại bản thân mình ra sao, suốt ngày đòi hỏi hết cái này đến cái khác.

 

Cũng có một số người ghét Lục Kiều, không thể nhịn nổi nữa, liền bĩu môi nói: “Không thích thì ly hôn đi! Chủ nhiệm mà cô chê bai đó có cả tá người đang xếp hàng dài đợi thế chỗ kìa, mau nhường lại chỗ đó cho người xứng đáng hơn đi!”

 

Phạm Khắc Hiếu

Lục Kiều nghe vậy liền tức giận, cô ta lại bắt đầu kể lể về thời kỳ huy hoàng năm xưa của mình, nào là phóng viên phong độ, giám đốc nhà máy quyền lực đều phải đổ gục dưới chân cô ta.

 

Mấy người dưới trướng xung quanh đã nghe đến thuộc lòng, bèn nói: “Được rồi, nhìn cái gương mặt đầy nếp nhăn này của cô mà cô tưởng mình vẫn còn tuổi mười tám đôi mươi chắc? Nếu cô thực sự tài giỏi thế, sao vẫn chưa tìm được tấm chồng ra hồn để ‘kéo’ về đây chứ?”

 

Lời nói này đã giáng một đòn nghiêm trọng vào lòng tự tôn của Lục Kiều.

 

Lòng tự cao của Lục Kiều bị tổn thương nặng nề, cô ta lập tức xông tới cho người đó một bạt tai.

 

Người dám nói thẳng những lời đó trước mặt cô ta cũng không phải dạng vừa, hai người nhanh chóng rơi vào ẩu đả.

 

Cả hai bị gọi lên phòng làm việc của lãnh đạo, vị lãnh đạo vô cùng tức giận. Sau khi hỏi thăm, phát hiện là Lục Kiều ra tay trước, ông ta lập tức gọi chủ nhiệm đến, hỏi anh ta sao ngay cả một người phụ nữ cũng không quản được.

 

Ông còn nói vốn dĩ đã định thăng chức cho anh ta, nhưng chuyện này ảnh hưởng quá tệ, thôi đành để lần sau vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ông ta nói là lần sau, nhưng người chủ nhiệm kia biết, hy vọng của mình đã tan biến.

 

Sau đó, chủ nhiệm nói với Lục Kiều: “Sau này đừng như vậy nữa, con cái trong nhà còn cần tiền chi tiêu.”

 

Lục Kiều không hề quan tâm: “Nếu hồi đó anh chịu nghe lời em, giờ này chúng ta đã phất lên lâu rồi!”

 

Lục Kiều muốn bảo anh ta mở nhà máy, đến lúc đó mình làm bà chủ thì còn gì bằng.

 

Người chủ nhiệm nghe xong liền đau đầu, mở một nhà máy nhỏ bây giờ phải tốn cả trăm vạn, anh ta lấy đâu ra tiền, chỉ toàn nói những điều viển vông.

 

Lục Kiều gắt gỏng: “Đúng là tôi bị mù mắt mới chọn anh! Hồi đó người thích tôi nhiều như thế, sao tôi lại nhìn trúng cái người như anh chứ.”

 

Người chủ nhiệm thực sự rất mệt mỏi. Trước đây anh ta rất yêu Lục Kiều, nhưng sự mệt mỏi tích lũy nhiều năm qua, lại nghe thấy cô ta nói như vậy, lòng anh ta đã hoàn toàn nguội lạnh: “Vậy chúng ta ly hôn đi.”

 

Lục Kiều không hề sợ hãi chút nào, ngược lại còn nói: “Tôi đã sớm muốn làm vậy rồi, đừng có mà hối hận đấy!”

 

Người chủ nhiệm không biết Lục Kiều lấy đâu ra sự tự tin đó.

 

Bây giờ con bị bệnh đã đủ phiền lòng rồi, vậy mà Lục Kiều vẫn luôn gây sự như vậy.

 

Nghe Lục Kiều đồng ý ly hôn, cả người anh ta như trút được gánh nặng, người chủ nhiệm liền làm thủ tục ly hôn ngay lập tức.

 

Lục Kiều chần chừ mất hai tháng, một mình đến trung tâm xem mắt đăng ký hội viên, nhờ vả mai mối tìm phú hào. Kết quả, cô ta lại gặp phải vài gã lừa đảo rởm đời.

 

Mấy gã lừa đảo kia, sau khi bị vạch mặt, còn hùng hồn tuyên bố: “Nếu không phải muốn chút tiền, thì làm gì có ai thèm để ý đến loại phụ nữ như cô ta?”

 

Lục Kiều ra ngoài trải nghiệm một vòng, phát hiện giá trị bản thân cô ta cũng không được như cô ta tưởng, vậy mà lại không chịu ly hôn.

 

Bên phía chồng giục giã, cô ta liền la lối: “Được thôi, bây giờ anh thấy tôi già nua, có phải anh muốn đuổi tôi đi để rước ả khác về không, nằm mơ đi!” Cô ta vừa khóc vừa làm ầm ĩ, không khác gì mấy bà cô chua ngoa trong thôn.

 

Người chủ nhiệm xoay người bỏ đi. Cô ta lau nước mắt đến nhà ăn lấy cơm. Chẳng học được gì ra hồn, mỗi cái khoản mặt dày thì đúng là thượng thừa!

 

Nhà máy quá rộng, trong nhà ăn có một chiếc tivi. Vừa hay, trên bản tin đang chiếu cảnh nhà đầu tư bất động sản Phó Cầm Duy cùng vợ Lục Ngọc xuất hiện tại một buổi tiệc từ thiện. Nhìn Lục Ngọc được chăm sóc rất tốt, trông rạng rỡ, tràn đầy sức sống, cứ ngỡ cô chỉ mới hai tám hai chín tuổi.

 

Lục Kiều nhìn thấy mà hối hận không thôi, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Năm xưa ở thôn, cô ta luôn muốn trèo cao, tìm cho mình một bến đỗ tốt hơn.

 

Thế nhưng, cô ta lại vô tình bỏ lỡ một cơ hội tiềm năng nhất. Đáng tiếc, trên đời này làm gì có thuốc hối hận.