Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 49: Góp Cổ Phần



 

Cho tới khi tới nhà, Phó Cầm Duy dừng xe trước cổng nhà họ Phó. Lục Ngọc vẫn còn ôm chặt cứng, phía sau lưng anh, tiếng thở đều đều vọng lại.

 

Phó Cầm Duy đành bất lực, khẽ vỗ vai Lục Ngọc một cái: “Tới rồi.”

 

Lúc này cô mới lờ mờ tỉnh giấc, mở mắt nhìn quanh rồi giật mình bật dậy khỏi yên sau. Vì quá vội vàng, đôi chân chạm đất đột ngột khiến cô đau nhói.

 

Phó Cầm Duy dựng chiếc xe đạp vào góc sân rồi mới nói: “Sao lại vội vàng, bất cẩn vậy hả em?”

 

Bà hàng xóm đang ngồi trước cửa nhà mình liền lên tiếng trêu chọc: “Chiếc xe đạp này trông lạ quá, hai đứa mượn ở đâu vậy?”

 

Phó Cầm Duy đáp: “Cháu mượn ở cơ quan ạ.”

 

Bà hàng xóm “ồ” lên một tiếng, rồi khúc khích cười: “Đúng là vợ chồng son có khác, cứ quấn quýt ân ái thế này bảo sao!”

 

Bà ấy bụng bảo dạ, dù mình lấy chồng đã mấy mặt con, nhưng nào đã được bố bọn trẻ chở bằng xe đạp về nhà, lại còn vòng tay ôm eo nữa chứ, đúng là ngại hết sức!

 

Cả hai vợ chồng bị những lời trêu ghẹo của hàng xóm làm cho mặt đỏ bừng.

 

Họ về nhà, Lục Ngọc lấy đồ đã mua ra, con vịt tươi roi rói ngâm vào nước rửa cho thật sạch sẽ. Sau khi làm sạch, cô ướp vịt với đủ thứ gia vị, đợi khi đem kho sẽ càng thêm đậm đà.

 

Đang làm, Tiêu Thái Liên từ ngoài ngõ về, vừa thấy con trai đã vội hỏi: “Sao con lại về?”

 

Phó Cầm Duy nói: “Hôm nay con xin nghỉ.”

 

Tiêu Thái Liên nghe con trai nói vậy cũng không thắc mắc gì thêm, chỉ nói: “Sao xin nghỉ mà không thông báo trước cho mẹ? Mà chiếc xe đạp này ở đâu ra vậy?”

 

Anh đáp: “Con mượn của lãnh đạo ạ.”

 

Lục Ngọc không đợi bà ta chủ động hỏi những thứ như cổ vịt này, liền chủ động nói: “Con muốn làm thử chút đồ ăn vặt, rồi mang ra chợ bày sạp xem sao.”

 

Tiêu Thái Liên biết cô nấu ăn ngon. Lần trước cô chưng một bát tương ớt, đáy bát cũng bị cả nhà dùng bánh màn thầu thô ráp vét sạch sành sanh.

 

Lục Ngọc nấu món gì cũng khéo, mấy chị dâu trong nhà đều rất thân thiết với cô.

 

Nhưng bà Tiêu Thái Liên chưa từng nghĩ sẽ dùng cái tài nấu nướng này để kiếm tiền, bà nói: “Đừng có làm mấy chuyện này, chẳng vẻ vang gì đâu. Con trai mẹ bây giờ là cán bộ cung tiêu xã, đừng làm ra chuyện khiến nó mất thể diện.”

 

Bà nhìn mấy chục cân cổ vịt cánh vịt, nhíu mày nói: “Mấy thứ này đã tốn bao nhiêu tiền rồi hả?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lục Ngọc vội nói: “Con bày sạp ở bên ngoài, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng tới anh ấy đâu, mẹ nhỉ?”

 

Trước mặt mẹ chồng, cô không tiện nháy mắt với Phó Cầm Duy, nhưng vẫn đưa ánh mắt cầu khẩn nhìn anh, hi vọng anh có thể nói giúp một lời.

 

Phó Cầm Duy vừa rồi mặt còn đỏ bừng, vẫn chưa kịp hoàn hồn thì giờ lại bắt gặp ánh mắt đầy mong đợi của cô, đành ho khan một tiếng, vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên.

 

Lục Ngọc hơi ngạc nhiên, sao anh lại còn e dè thế?

 

Tiêu Thái Liên thấy cô con dâu mới đưa mắt trao đổi với con trai ngay trước mặt mình như vậy, chút lửa giận vừa mới nhóm lên liền bị thổi tan. Sau đó bà nói: “Thôi được, đồ đã mua rồi, thì cứ làm một lần đi. Nếu không kiếm được tiền, nhân lúc còn sớm thì từ bỏ ý định luôn.”

 

Lục Ngọc vừa nghe mẹ chồng đồng ý, lập tức khen bà là mẹ chồng tốt nhất cả thôn.

 

Tính cách của Tiêu Thái Liên hơi giống con trai bà, đều là kiểu người miệng cứng nhưng lòng mềm. Bà là một góa phụ nuôi con, tính cách lại càng quật cường hơn nhiều.

 

Mấy cô con dâu từng nhìn thấy một mặt đanh đá của bà, mỗi khi đối mặt với bà đều rụt rè như chuột thấy mèo.

 

Nhưng Lục Ngọc không hề sợ bà, còn ở bên cạnh cười tít mắt mà khen bà hết lời.

 

Đời bà không có con gái, ngược lại cảm thấy cô con dâu út Lục Ngọc này lại gần gũi nhất, chẳng trách đứa con trai mắt nhìn cao của bà cũng đối xử rất tốt với cô.

 

Tiêu Thái Liên sắp không che giấu được nụ cười trên mặt, nói: “Được rồi, chỉ biết dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành mẹ thôi.”

 

Ngữ khí của bà cũng nhẹ nhàng vui vẻ hơn hẳn.

 

Lục Ngọc nói: “Mẹ ơi, chuyện làm ăn này của con chắc chắn sẽ hái ra tiền đấy! Mẹ có muốn góp vốn không? Có tiền lời con sẽ chia cho mẹ, mẹ cứ bỏ ra một đồng bạc lẻ để góp vốn đi!”

 

Lần này ngay cả Phó Cầm Duy cũng đưa mắt nhìn cô, gan của cô thực sự quá lớn. Tiêu Thái Liên coi trọng tiền bạc nhất, lần này không mắng mỏ cô đã là phước rồi, vậy mà cô còn muốn bảo bà lấy tiền ra nữa chứ.

 

Tiêu Thái Liên nói không.

Phạm Khắc Hiếu

 

Lục Ngọc phát hiện Tiêu Thái Liên cũng giống như Phó Cầm Duy, thích nghe những lời ngon ngọt, thế là cô lại được đà không ngừng dỗ ngọt bà.

 

Làm cho Tiêu Thái Liên dở khóc dở cười, thấy con dâu út đã nói đến mức này, đành đáp: “Thôi được, chỉ một đồng duy nhất, không có lần sau đâu đấy!”

 

Tiếng chị ba Phó vang lên: “Cái gì mà một đồng?”