Ba cô con dâu khác cũng vừa vặn tề tựu. Cả ba người họ đều đang tìm Lục Ngọc để lấy đồ, nghe tin cô về, vội vội vàng vàng chạy về xem thực hư. Kết quả vừa về đã nghe thấy chuyện liên quan tới tiền nong.
Nhà họ Phó đều sống chung, không ai ra ở riêng. Mẹ chồng vẫn nắm giữ tài sản chung trong nhà, nhưng bọn họ cũng đều có chút tiền riêng để dành, mua sắm đồ đạc lặt vặt đều phải lấy từ trong ví của mình ra.
Vừa nghe phong phanh chuyện mẹ chồng vừa dúi cho Lục Ngọc một đồng, chị ba Phó liền không ngồi yên được nữa.
Phải đối xử công bằng với các con dâu, nếu không chị ta nhất định sẽ không chấp nhận.
Nụ cười vừa hé trên môi Tiêu Thái Liên lại cứng lại. Cô ba thì tính nết đanh đá nhất nhà, chuyện gì cũng muốn xen vào.
Thực ra bản tính cô ta cũng không đến nỗi, chỉ là hay để ý chuyện tiền bạc. Nếu không phải nể tình chị ta đã sinh được ba đứa cháu đích tôn cho nhà họ Phó, bà cũng chẳng nuông chiều chị ta đến vậy.
Nào có con dâu nào dám quản chuyện chi tiêu của mẹ chồng.
Bà muốn chi tiêu ra sao thì là quyền của bà, chẳng cần phải lén lút giấu giếm ai.
Tiêu Thái Liên đang tức giận ở bên cạnh, thấy Lục Ngọc nói: “Chị dâu, các chị tới vừa đúng lúc đấy ạ! Em muốn làm chút cổ vịt cánh vịt bán ở khu chợ nhỏ gần cung tiêu xã. Mẹ nói sẽ góp vốn, một đồng. Nếu có tiền lời, con sẽ chia cho mẹ một phần mười. Các chị cũng hùn hạp chút đỉnh vào đi, tiền đẻ ra tiền đấy!”
Chỉ một lời nói thôi đã hóa giải được mâu thuẫn tiền nong thường thấy giữa mẹ chồng và các con dâu.
Chị ba Phó thắc mắc: "Thứ này có thể hái ra tiền thật sao?" Thời này làm gì có chuyện kinh doanh tư nhân, tất cả đều là ăn cơm tập thể mà. Tuy sợ buôn bán không thành, nhưng chị lại rất tin tưởng vào tài nấu nướng của Lục Ngọc, lòng có chút d.a.o động.
Hai chị dâu kia cũng vậy, nhưng thường ngày họ phải nuôi con, tiền bạc trong tay vốn chẳng dư dả, lại còn phải xoay sở với những khoản chi tiêu không ngờ, một tệ đối với họ thực sự không phải là số tiền nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục Ngọc nói: "Em cũng không dám đảm bảo chắc chắn. Nếu kiếm được tiền, em sẽ chia đều cho mọi người; còn nếu không được, chúng ta cùng chịu lỗ."
Chị cả nhíu mày: "Cổ vịt, cánh vịt toàn xương xẩu. Ai mà ăn chứ?"
Ngược lại, chị hai, người vốn keo kiệt nhất nhà, lại lên tiếng: "Chị đầu tư!" Nói xong liền vội vàng muốn lấy tiền ra.
Chị ba Phó đang do dự, thấy chị hai hào phóng như vậy, thành ra mình lại trông có vẻ quá chặt chẽ, liền nói: "Vậy thì chị cũng góp một tệ."
Chị cả thấy chỉ còn thiếu mình, liền hạ quyết tâm. Dù sao thì trời sập mọi người cùng chịu, đã là chị em dâu dưới một mái nhà, đâu thể để người ta chê cười. Chị nói: "Em đợi chị một lát, chị đi lấy tiền."
Mẹ chồng Tiêu Thái Liên thấy vậy không khỏi cảm thán. Bà thừa biết ba chị em dâu này bình thường rất hòa thuận, nhưng hễ dính đến tiền là y như ba con gà trống sắt, không tài nào nhổ được cọng lông nào. Lục Ngọc mới gả về, bà còn lo không hòa hợp với các chị dâu, nhưng giờ xem ra cô gái này quả thật có bản lĩnh, có thể "nhổ lông" được từ những con gà trống ấy, thật đáng gờm.
Lục Ngọc thu về bốn tệ tiền vốn. Cô giữ sáu phần, còn lại mỗi người một phần. Cô không thường xuyên tham gia việc đồng áng, chắc chắn mọi người sẽ có ý kiến, chi bằng kéo tất cả cùng lên một chuyến xe! Dù sao, làm món kho thế này khó tránh việc phải dùng đến bếp lửa, lò và gia vị sẵn có trong nhà. Không thể cái gì cũng tính toán chi li được. Thà bỏ ra chút tiền để xoa dịu mọi chuyện, để việc mua bán này có sự góp mặt của tất cả, không ai còn có thể bới móc được nữa. Lục Ngọc tính toán làm ăn lâu dài, mọi bề đều nghĩ kỹ lưỡng.
Rất nhanh, cô liền bắc nồi lên, bắt đầu công đoạn hầm. Cái nồi lớn trong nhà là để nấu cơm cho cả nhà, chừng ấy miệng ăn, buổi tối còn phải dọn bữa, nào có thể tùy tiện chiếm dụng. Thế nên, Lục Ngọc chỉ có thể tìm một cái nồi to cũ trong căn bếp phụ sau nhà rồi đặt bếp nấu ở đó.
Phạm Khắc Hiếu
Cánh vịt kho chỉ cần nêm đủ gia vị là được, rất nhanh, mùi thơm cay nồng đã bắt đầu lan tỏa, hầm liu riu trên bếp lửa. Hầm cho đến khi thấm vị, lại dùng nước sốt chính ngâm ủ để rút cạn, đến lúc đó, hương vị sẽ thấm đẫm vào tận xương tủy, càng ăn càng ngon.
Tối đến, Lục Ngọc ăn cơm xong, gắp cho mỗi người một chiếc cánh vịt, mời cả nhà nếm thử. Cánh vịt nấu chín không có nhiều thịt, nhưng khi ăn vào lại cay tê tê, càng gặm xương càng thấy đậm đà, thơm ngon. Thoạt đầu không cảm thấy gì đặc biệt, nhưng ăn xong lại thấy vừa cay vừa thèm, cứ muốn ăn thêm lần nữa.
Ở thập niên 80, những người này chưa từng nếm qua loại món ăn chơi nào như vậy, ai nấy đều tấm tắc khen ngon, miệng không ngừng hỏi: "Thứ này là gì vậy, còn không hả Lục Ngọc?" Có vẻ ăn chưa đã thèm.