Món vịt kho lần đầu ra mắt ở nhà họ Phó đã gây được tiếng vang lớn.
Thứ này xương nhiều thịt ít, nhưng ăn rất cuốn, đậm đà lạ miệng, ăn một cái chẳng bõ dính răng. Mấy chị dâu cũng không ai ăn đủ cả.
Chị ba Phó liền nói: "Em dâu à, chẳng phải đã làm rất nhiều sao. Hay là chia thêm cho mỗi người một cái nữa đi!"
Món ăn này quả thực đã kích thích cơn thèm ăn của mọi người rồi.
Lục Ngọc nấu tổng cộng hai nồi lớn, mỗi người một cái thì thấm tháp vào đâu. Ai nấy đều muốn ăn tiếp. Không ngờ cổ vịt và cánh vịt trông đơn giản vậy mà khi nấu lên lại ngon đến thế. Có người được chia cánh vịt, hai ba miếng đã ăn xong. Chỉ những người được chia cổ vịt là may mắn hơn, cứ thế mà gặm, không bỏ sót một mẩu thịt nào bám trên xương.
Các chị dâu trong nhà họ Phó không chỉ một lần nói với bà Tiêu Thái Liên rằng chú út đã cưới được một nàng dâu hiền thục rồi! Cùng một loại nguyên liệu đó, mà cô út làm ra lại ngon đến lạ lùng, những phần xương xẩu tưởng chừng bỏ đi của con vịt cũng được cô chế biến khéo léo đến mức ngon xuất sắc.
Những người chị dâu khác cũng nhìn Lục Ngọc, lòng thèm thuồng nhưng ngại không dám mở lời. Chị ba Phó thường ngày vốn tính tình sảng khoái, bộc trực. Có chị ấy nói hộ lòng mọi người, những người khác chỉ việc ngồi đợi ăn món ngon có sẵn là được.
Lục Ngọc cười nói: “Không được đâu các chị, số này còn phải để ngày mai bán nữa.”
Thấy mọi người vẫn còn mơ hồ, chị ba Phó bèn đem chuyện các chị đã hùn vốn vào nói ra.
Anh cả Phó nói: “Món ăn em làm khéo đến thế này, ắt hẳn sẽ đắt hàng thôi. Nếu cần chúng tôi giúp đỡ gì, cứ việc nói ra.”
Lục Ngọc đáp lời: “Em cảm ơn anh cả, tạm thời chưa cần đâu ạ.”
Nhanh chóng dùng bữa xong, ai nấy cũng trở về phòng mình. Hôm nay Lục Ngọc đã làm việc quần quật cả ngày, vừa đi tìm nguồn hàng, vừa đặt mua hàng hóa, mệt lử cả người. Thay bộ đồ lao động, cô vừa nằm xuống giường chưa được bao lâu thì tiếng hô hấp đều đều đã vang lên.
Đợi Phó Cầm Duy tắm rửa xong quay về, Lục Ngọc đã chìm vào giấc ngủ say. Ánh mắt anh dịu lại khi nhìn cô, rồi cũng nằm xuống bên cạnh. Anh vừa nằm xuống, Lục Ngọc đã vô thức trở mình nép vào. Cơ thể Phó Cầm Duy ấm áp, đêm về nằm cạnh thấy dễ chịu vô cùng.
Hành động vô thức ấy của Lục Ngọc lại khiến Phó Cầm Duy thao thức, chẳng tài nào chợp mắt được. Là một người đàn ông trưởng thành như anh, đã kết hôn rồi, lại có người vợ hợp pháp nằm sát bên, đêm về còn thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ, mọi thứ cứ thế thử thách sự kiềm chế của anh. Nhưng Phó Cầm Duy là người chính trực, với một tấm lòng ngay thẳng, anh cố gắng gạt bỏ những ý nghĩ không đứng đắn ra khỏi đầu, mãi cho tới sau nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sáng sớm Lục Ngọc tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang ôm chặt eo Phó Cầm Duy. Bình thường giờ này anh đã dậy đánh răng rửa mặt rồi, nhưng lúc này vẫn còn đang nằm trên giường. Lục Ngọc khẽ giật mình, cảm thấy hơi bẽn lẽn, liền vội vàng buông tay ra.
Phó Cầm Duy như có linh tính, anh mở mắt ra, nhìn thấy Lục Ngọc đang hoảng hốt luống cuống. Thấy trời bên ngoài đã sáng rõ, anh liền đứng dậy thay đồ. Hai người ăn ý đến lạ, không ai nhắc đến sự bối rối khi thức dậy vừa nãy, cứ như thể cái ôm thân mật ấy chưa từng diễn ra.
Lục Ngọc vội vàng rửa mặt rồi lập tức ra sau bếp. Món vịt cô kho từ hôm qua đã ngấm gia vị thơm lừng. Cô lấy ra, cẩn thận đặt vào thùng gỗ to sạch sẽ vừa mới được cọ rửa tối qua. Sau đó cô đậy nắp lại, chuẩn bị thêm mấy cái bát nhỏ và đũa. Mọi thứ được đặt gọn gàng lên yên sau chiếc xe đạp, rồi hai người cùng đẩy xe đạp rời đi.
Các chị dâu dặn đi dặn lại mãi. Không chỉ vì chuyện Lục Ngọc đi kinh doanh, mà nếu không phải hôm nay còn phải đi làm, các chị đều muốn được theo Lục Ngọc đi cùng cho khuây khỏa.
Đợi sau khi Lục Ngọc rời đi, các chị dâu vẫn còn nán lại, bàn tán xôn xao: “Món này rốt cuộc có bán được không nhỉ?”
Chị ba Phó cười nói: “Không bán được thì chúng ta cứ để dành mà tự ăn thôi.”
Sau đó chị ấy lại nói thêm: “Không sợ các chị chê cười đâu, nhưng hôm qua em thèm thuồng đến nỗi mất ngủ luôn đấy.”
Cũng chẳng phải một mình chị ấy, mà ngay cả chồng chị ấy cũng cứ lẩm bẩm mãi mấy bận. Thoạt đầu, chị ba Phó cũng chỉ nghĩ là kiếm chút tiền lời thôi, nhưng sau đó lại ngẫm lại, tiền dễ kiếm đến thế sao? Ở nông thôn như họ, ngày nào cũng làm việc quần quật để kiếm điểm công, vậy mà cũng chỉ đến dịp ăn Tết mới được chia hai mươi tệ ít ỏi. Một xu cũng phải chi li từng li từng tí, mua chút đồ dùng cần thiết cũng phải cân đi đong lại thật nhiều bận.
Không bán được càng tốt, hôm nay chị ấy sẽ xin thêm về mấy miếng để ăn cho thỏa thích.
Chị hai Phó trêu chọc chị ấy: “Lời này cũng chỉ nên nói trước mặt người nhà mình thôi, tuyệt đối không được nói ra ngoài, kẻo người ta lại chê cười cho đấy.”
Chị ba Phó vội vàng nói: “Em làm sao dám nói ra chứ. Chỉ sợ nói ra, nhà họ Lục lại làm um lên cho mà xem. Chị đã nghe nói gì chưa, từ khi Lục Kiều không gả đi, cả ngày cô ta khóc lóc ầm ĩ ở nhà, khiến cả gia đình lộn xộn như một đống bòng bong rồi đấy. Em còn nghe mấy người hàng xóm nói, chính vì chuyện của Lâm Mạnh mà chức vụ cán bộ huyện của cha Lục Kiều cũng bị mất luôn rồi.”
Chị cả Phó không nắm bắt được nhiều tin tức bằng chị ba, bèn hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Chị ba Phó kể đầu đuôi câu chuyện, sau đó kết luận: “Con người không thể quá ác tâm, bằng không sẽ gặp phải báo ứng.”
Phạm Khắc Hiếu
Nghĩ đến nhà họ Lục thực sự có thể gây chuyện như vậy, Phó Cầm Duy là một người đàn ông tốt như thế, họ đã không muốn gả con gái còn đồng ý, rồi lại tìm người gả thay, quả là đủ mưu mẹo. Nhưng người khác đâu phải kẻ ngốc, cớ gì phải để sự việc ra nông nỗi này.