"Mấy cái cổ vịt đó là mua lại của một ông cụ bán hàng rong, giờ thì không tìm được ông cụ ấy nữa. Ngày mai e là không mở sạp được. Con đã nói với Cầm Duy rồi, nếu gặp lại ông cụ thì mua về."
Chị ba Phó nghe xong hơi lo lắng, cứ ngỡ mình đang nằm mơ giấc mộng phát tài rồi chứ. Chưa kịp ăn cổ vịt đã ghiền, giờ thì tiền cũng không cho chị ta kiếm một cách sảng khoái.
"Vậy sao các em không hỏi ông ấy ở đâu? Tiếc biết bao!"
Lục Ngọc đáp: "Lần sau nhất định sẽ hỏi kỹ hơn ạ."
Tiêu Thái Liên còn tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm, thấy vậy bèn nói: "Cách dăm ba hôm bán một lần là được rồi. Tránh cho bị người có lòng để mắt tới."
Thời này muốn buôn bán cần phải dũng cảm lắm, mấy năm trước nữa, buôn bán còn bị coi là phạm pháp.
Lục Ngọc gật đầu đồng tình.
Mấy chị dâu thấy hôm nay hết việc cũng vây lấy Lục Ngọc nói: "Sau này nếu còn có chuyện buôn bán thế này, tính cho chị một phần nữa nhé, chắc chắn chị sẽ bỏ tiền ra góp."
Đã nếm được quả ngọt lần này, họ đưa tiền cũng hào phóng hơn không ít.
Lục Ngọc đáp: "Buôn bán cũng chưa chắc đều kiếm được tiền, có lời ắt có lỗ ạ."
Chị ba Phó nói: "Chúng ta đều là người một nhà, lời hay lỗ chúng ta đều chấp nhận hết."
Những người khác cũng lần lượt nói phải, dù sao thì chọn mua nguyên liệu, nấu nướng, bán hàng đều do Lục Ngọc đảm nhận, mấy chị dâu đều được hưởng phần tiền lời, việc tốt như vậy tìm khắp nơi cũng khó lòng kiếm được.
"Mẹ, con muốn mua một chiếc xe ba bánh ạ." Lục Ngọc nói.
Chiếc xe này còn đắt hơn xe đạp nhiều, đó là loại xe ba bánh đạp chân, có thể chở người, cũng có thể chở hàng ở phía trước. Dù là để mở sạp buôn bán hay dùng trong nhà đều vô cùng tiện lợi.
Phạm Khắc Hiếu
Bây giờ họ còn phải dựa vào sức người, quá mệt mỏi, mọi tinh lực đều đổ dồn vào việc đi bộ.
Nhưng một chiếc xe đạp đã tốn ba trăm tệ, xe ba bánh ít nhất cũng phải hơn bốn trăm tệ. Số tiền ấy, đối với một gia đình nông thôn lúc bấy giờ, quả là một khoản tiền khổng lồ.
Quả nhiên, Tiêu Thái Liên lập tức nghiêm mặt: “Con đừng nghĩ vẩn vơ nữa.”
Bà biết Lục Ngọc to gan, nhưng không ngờ lại to gan đến mức này.
Mới gả vào mấy ngày đã dám lên tiếng đòi một khoản tiền lớn như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục Ngọc biết rõ, có phương tiện hỗ trợ sẽ đỡ tốn sức người nhất, cũng là cách làm ăn lợi nhất.
“Mẹ cứ coi như con vay mẹ, con kiếm được tiền sẽ trả cho mẹ cả vốn lẫn lời.”
Bà Tiêu Thái Liên là người nắm tay hòm chìa khóa. Bốn người con trai trong nhà, kiếm được bao nhiêu tiền đều hầu như nộp hết cho bà. Phó Cầm Duy thuộc lứa sinh viên đại học đầu tiên, chẳng những học không tốn tiền, mà trường còn cấp cả trợ cấp sinh hoạt.
Từ hồi đó, anh ấy đã bắt đầu gửi tiền về nhà. Cộng thêm việc bà Tiêu Thái Liên vốn tính toán chi li, sống tiết kiệm, nên chị ba Phó từng nhẩm tính, nói trong tay mẹ chồng ít nhất cũng phải có hơn năm trăm tệ.
Chị ấy đã lén lút kể cho Lục Ngọc nghe.
Nhà họ Phó không ai ra ở riêng, nếu bình thường Lục Ngọc nhắc tới chuyện tiền nong, nhất định sẽ khiến tất cả anh chị em trong nhà khó chịu, phản cảm. Nhưng bây giờ mọi người đều đứng ra nói giúp cô.
"Mẹ à, Tiểu Ngọc cũng là nghĩ cho nhà mình thôi.” Chị ba Phó nói.
Cô ấy không bòn rút của riêng như chị hai hay chị cả.
Cô ấy chỉ dựa vào nhịn ăn bớt mặc mà tiết kiệm từng đồng, bây giờ Lục Ngọc bán đồ, có thể chia lãi cho họ, nên cô ấy cũng mong Lục Ngọc có thể làm ăn tốt một chút.
Chị ba Phó nói tiếp: “Đúng đó mẹ, tuy nói trong thôn mình có vài chiếc xe đạp, nhưng còn chưa có xe ba bánh nào đâu. Nếu nhà mình sắm được, cũng cho mấy kẻ khinh thường kia biết thực lực nhà ta lớn đến đâu!”
Tính cô ta vốn sĩ diện hão, đến lúc đó sẽ đi khoe khoang khắp nơi cho mà xem.
Chị hai cũng nói: “Mẹ ơi, Lục Ngọc mỗi ngày đi bộ đường xa như vậy, mua một chiếc xe ba bánh cũng tiện cho cả nhà mình dùng mà.”
Tiêu Thái Liên nhìn mấy cô con dâu vốn ngày thường hay tính toán chi li, so đo từng chút, giờ lại hợp sức lại, vừa tức giận lại buồn cười nói: “Mấy đứa con dâu của mẹ đó.”
Sau đó nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Lục Ngọc, bà cũng mềm lòng: “Thôi được, đây là nể tình mấy cô chị dâu của con, cho con vay đó, con phải trả cho mẹ đấy.”
Lục Ngọc nghe vậy, trong lòng không khỏi hân hoan khôn xiết, nói: “Trả chứ ạ, con nhất định sẽ trả!”
Sau đó Tiêu Thái Liên giả vờ tức giận nói với Phó Cầm Duy: “Cái con bé vợ này của con, không nói đến chuyện làm ăn giỏi giang thế nào, mà cái khoản tiêu tiền thì chẳng ai bằng. Mua thứ đắt đỏ như vậy, con đi theo coi chừng, đừng có để nó bị gạt.”
Phó Cầm Duy gật đầu, anh ấy xưa nay trầm ổn, đáng tin cậy, nên bà Tiêu Thái Liên rất yên tâm khi giao việc. Bà quay vào nhà lấy ra năm trăm tệ, toàn là những tờ mười tệ nhàu cũ, lẫn với một ít tiền lẻ một tệ, năm hào, số tiền bà đã tích cóp cả nửa đời người.
Sau đó Lục Ngọc vui vẻ cùng Phó Cầm Duy đi mua xe ba bánh.