Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 56: Nữ Chính Đi Tìm Nam Chính



 

Vào những năm tám mươi, việc sở hữu một chiếc xe ba bánh vừa chở người vừa chở hàng, quả thật không khác gì sở hữu một chiếc ô tô hạng sang sau này.

 

Thấy Lục Ngọc vui vẻ đi theo Phó Cầm Duy, chị ba Phó khen: “Nhìn xem đôi vợ chồng son này kìa, tình cảm mới mặn nồng làm sao.”

 

Tiêu Thái Liên nói: “Mấy đứa ra ngoài đừng có nói lung tung. Chuyện làm ăn kiếm tiền, tuyệt đối không được hé răng nửa lời.”

 

Chuyện tráo dâu năm nào vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, nếu họ mà ra ngoài khoe khoang quá đà, nhà họ Lục chắc chắn sẽ lại kiếm chuyện gây sự.

 

Tiêu Thái Liên không yên tâm, bà nhắc nhở thêm lần nữa.

 

Chị ba Phó vội vàng nói: “Mẹ à, chuyện này không cần mẹ nói, chúng con có thể không biết sao?”

 

Mấy người con dâu khác cũng hứa sẽ giữ kín miệng, bà mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Đôi vợ chồng trẻ cùng đến cửa hàng bán xe chọn chiếc xe ba bánh. Lục Ngọc cẩn thận lựa chiếc trông hầm hố và lớn nhất, bên trên còn lắp thêm một cái ghế ngồi. Chiếc xe này vừa có thể đèo người, lại vừa có thể tháo ghế ra để chở hàng hóa.

 

Cửa hàng báo giá chiếc xe bình thường là bốn trăm hai tệ, còn chiếc này là bốn trăm rưỡi tệ.

 

Phần lớn xe ba bánh tại đây đều được các cơ quan, xí nghiệp mua về dùng, chưa từng có đơn đặt hàng nào từ tư nhân. Thấy hai người dùng cho gia đình, Lục Ngọc và Phó Cầm Duy đã phải nói đủ lời ngọt ngào, cuối cùng ông chủ cũng châm chước giảm cho họ mười tệ. Chiếc xe này đạp rất nhẹ, cả đàn ông lẫn phụ nữ đều có thể đi được.

 

Lúc quay về, Phó Cầm Duy đèo Lục Ngọc. Thôn Đại Vũ trước nay chưa từng có xe ba bánh, chiếc của họ là chiếc đầu tiên trong làng.

 

Vừa mới vào thôn, chiếc xe đã bị mọi người xúm xít nhìn theo.

 

“Dô, mua xe rồi à?”

 

“Ngồi có êm không, đi có sướng không?”

 

Lục Ngọc tươi cười đáp: “Ngồi sướng ơi là sướng!”

 

Mọi người nghe xong đều tấm tắc khen, ánh mắt lộ rõ vẻ thèm thuồng. Hai người đi thẳng về đến nhà họ Phó. Mấy anh trai vừa từ đồng trở về, nhìn thấy chiếc xe mới tinh, ai cũng muốn đi thử một vòng. Mấy chị dâu cũng thi nhau ngồi thử.

 

Những người hàng xóm xung quanh cũng muốn được đi thử, nhưng lại có chút e dè, ngượng ngùng.

 

Ai nấy trong làng đều biết, nhà họ Phó cưới vợ đã đưa cho nhà Lục Ngọc ba trăm tệ tiền sính lễ. Mới qua một thời gian ngắn, bây giờ lại còn sắm thêm chiếc xe ba bánh này nữa. Nhà họ Phó quả thật không phải giàu có tầm thường chút nào!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thấy Lục Kiều đi ra gánh nước, có đứa mồm miệng chua ngoa liền lời ra tiếng vào: “Cô xem cô em Lục Ngọc của cô giờ sướng thế kia kìa. Chẳng những không phải ra đồng làm lụng vất vả, nhà họ Phó lại còn sắm xe ba bánh cho, ngồi lên trông thật bệ vệ làm sao! Ngày ấy sao cô lại dại dột thế, nếu không thì người được ngồi trên chiếc xe oai vệ ấy đã là cô rồi.”

 

Sắc mặt Lục Kiều khi trắng khi đỏ, cô ta đáp: “Ta đây đâu có thèm!”

 

Những người bên cạnh thấy cô ta giận dỗi, cũng thôi không đàm tiếu thêm nữa, nhưng ánh mắt thì cứ chằm chằm đầy vẻ giễu cợt.

 

Kể từ khi trọng sinh, Lục Kiều trong lòng vẫn luôn kiêu hãnh. Cô ta nghĩ rằng sau này mình sẽ kết hôn với người ở thành phố, có trong tay mấy vạn tệ, nói ra có thể khiến cho ai nấy phải xanh mặt. Chỉ có lũ nhà quê tầm nhìn hạn hẹp, thấy một chiếc xe ba bánh đáng giá mấy trăm tệ mà đã thèm thuồng ra mặt.

 

Vốn dĩ nhà họ Lục cũng được coi là gia đình có tiếng tăm trong làng, nhưng từ sau chuyện đổi cô dâu xảy ra, rất nhiều người đã lén lút chê cười, đàm tiếu sau lưng họ, khiến cho cả gia đình luôn có một cảm giác uất nghẹn, bực dọc không nguôi.

 

Bà nội Lục nhìn thấy Lục Kiều liền giáng cho một trận mắng mỏ: “Giờ này mới vác mặt về! Lại chạy rong ngoài đường nữa à? Con gái nhà ai mà lười biếng như mày, đến cả bếp núc chẳng lo, gà qué cũng không thèm cho ăn. Cái thứ con gái nhà quê mà cứ làm mình làm mẩy như tiểu thư đài các ấy.”

 

Lục Kiều bị mắng tới mức mặt mày tái mét, khó coi. Cô ta đáp: “Bà nội, con có đi đâu đâu, vẫn cứ quanh quẩn làm việc mãi mà bà.”

 

Còn thằng em trai của cô ta thì chẳng làm gì, chỉ nằm ườn ra ở nhà. Nhưng bà nội cô ta lúc nào cũng coi trọng con trai, nhắm mắt làm ngơ mọi việc làm của thằng cháu đích tôn, cứ thế mà kiếm cớ chửi rủa cô ta cả ngày.

 

Bà nội Lục nói: “Nếu không phải mày, nhà ta đã chẳng phải muối mặt như thế này. Cả mày lẫn mẹ mày đều chẳng phải hạng tốt lành gì! Giờ công việc ngon lành của con tao cũng mất toi, tao cứ chửi cả hai chúng mày đấy, làm sao nào? Biết thân biết phận thì liệu cơm gắp mắm, mày thì hay nhỉ, chê bai Phó Cầm Duy, rốt cuộc thì bản thân chẳng ra trò trống gì cả!”

Phạm Khắc Hiếu

 

Cái miệng của bà nội Lục thì đáo để khỏi nói, bà ta chỉ cần mở miệng là có thể chửi bới, đay nghiến tứ phía, chẳng ai địch nổi.

 

Trong lòng Lục Kiều tựa như có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, bất cứ lúc nào cũng có thể thiêu rụi cả bản thân và cái nhà này thành tro bụi. Cô ta cố nén nỗi phẫn hận trong lòng, thế nhưng càng kìm nén, n.g.ự.c cô lại càng thấy khó chịu.

 

Bà nội Lục lại nói: “Ngày mai mời bà mối Vương sang, sắp xếp cho mày đi xem mắt.”

 

Trước kia Lục Kiều vốn là đứa con gái đắt giá, có khối người xếp hàng hỏi cưới. Nhưng từ sau khi chuyện đổi cô dâu xảy ra, chẳng còn ai ngó ngàng tới nữa.

 

Bà nội Lục vẫn còn ôm mối tiếc nuối về ba trăm tệ đã mất, chỉ mong sớm gả Lục Kiều đi cho khuất mắt. Cháu gái nào trong mắt bà cũng thế, sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, lấy ai mà chẳng như nhau.

 

Lửa giận trong lòng Lục Kiều không kìm nén được, cô gắt lên: “Rốt cuộc bà có coi con là cháu ruột không, trong mắt bà chỉ có tiền thôi sao?”

 

Nói rồi, cô đùng đùng bỏ đi, đóng sập cửa lại!

 

Đàn ông trong thôn ai nấy cũng chỉ có điều kiện vậy thôi, chỉ riêng Phó Cầm Duy là người ưu tú nhất, vậy mà cô ta còn chẳng lấy được. Lục Kiều có một nỗi ấm ức khó nói ra khi so đo với Lục Ngọc, cô nghĩ dù có gả cho ai, cũng không thể kém cạnh Phó Cầm Duy, bằng không thì cả thôn sẽ cười nhạo cô ta đến c.h.ế.t mất.

 

Sau khi chạy ra ngoài, Lục Kiều nhìn thấy một đám người phía xa, liền biết ngay những người đó đều là hiếu kỳ đổ về xem nhà họ Phó mua chiếc xe ba bánh mới. Trong hoàn cảnh hiện giờ của nhà họ Lục, bà nội Lục lại muốn gả cô ta đi, chi bằng dứt khoát đi tìm Lý Dục Tài để nối lại duyên xưa. Phòng khi bà nội Lục lại sắp xếp một cuộc hôn nhân khác, cô ta sẽ khó mà đào hôn được lần thứ hai. Lục Kiều cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí, không nói một lời nào với cha mẹ, một mình đi thẳng lên huyện.