Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 57: Lục Kiều Mất Tích



 

Chuyện Lục Kiều đóng sầm cửa bỏ đi này khiến bà nội Lục tức đến nghiến răng. Đợi khi cha mẹ cô ta về, bà ta đã mắng nhiếc một trận tơi bời.

 

Cha mẹ của Lục Kiều ban đầu cũng không mấy để ý, nhưng cho tới khi trời tối, Lục Kiều vẫn chưa thấy về. Họ lập tức cảm thấy bất an. Một cô gái lớn bỗng dưng bỏ đi, biết tìm đâu bây giờ? Vội vã chạy đi tìm trưởng thôn.

 

Trưởng thôn vừa cởi áo chuẩn bị đi ngủ thì nghe nói Lục Kiều chạy ra ngoài mất tích, liền biết chuyện không ổn. Thôn Đại Vũ vốn nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi, trên núi thì có sói hoang rình rập, dưới núi lại chẳng thiếu kẻ lưu manh. Nếu chẳng may gặp chuyện chẳng lành, thì coi như đời con bé này bỏ đi. Trưởng thôn không dám chần chừ một khắc nào, ngay lập tức dùng loa phóng thanh khẩn cấp của thôn, kêu gọi tất cả mọi người đổ ra ngoài tìm người.

 

Thôn Đại Vũ, dù làng trên xóm dưới thường ngày vẫn có những va chạm nhỏ nhặt, nhưng hễ có chuyện lớn là lại đoàn kết một lòng. Chẳng mấy chốc, cả thôn đã được huy động.

 

Ngay cả Lục Ngọc cũng bị gọi dậy. Cô vội vàng mặc đồ rồi ra khu đất trống trước cổng thôn, chờ trưởng thôn phân công.

 

Lúc họ tới, bác gái Lục đã khóc lóc ngồi bệt xuống đất, hai chân duỗi thẳng. Bà ta than vãn: “Kiều Kiều nhà tôi, Kiều Kiều đáng thương của tôi.” Nước mắt cứ thế lã chã rơi.

 

Mấy người phụ nữ trong thôn xúm lại hỏi: “Kiều Kiều mất tích bao lâu rồi, mấy người định giấu nhẹm chuyện này à?”

 

Phạm Khắc Hiếu

Kể từ cái ngày bị công an đến tận nhà điều tra khiến công việc của chồng bà ta bị mất trắng, bác gái Lục chẳng còn địa vị gì trong nhà. Bị chồng đánh, mẹ chồng mắng chửi, bà ta đã phải nuốt không ít ấm ức vào lòng. Bây giờ con gái mất tích, bà ta nhân cơ hội này mà đổ hết mọi ấm ức ra ngoài: “Tất cả là tại mẹ chồng tôi cứ chửi mắng con bé. Con gái lớn rồi, đâu thể cứ suồng sã mà mắng như con nít được chứ.”

 

Mọi người đều biết cái nết ngang ngược của bà nội Lục.

 

Lúc này, bà nội Lục nói: “Tôi chỉ nói nó vài câu, ai biết con bé lại cố chấp như vậy, thậm chí còn lớn tiếng cãi lại tôi một trận.”

 

Mọi người xung quanh bàn tán: “Lục Kiều có thể đi đâu chứ, từ nhỏ tới lớn, nó chưa từng đi đâu xa khỏi làng này.”

 

Chị ba nhà họ Phó đứng cạnh đó, nhanh nhảu buột miệng hỏi: “Không phải con bé nghĩ quẩn mà nhảy sông đấy chứ?”

 

Gần thôn có một con sông, là nơi mọi người thường ra giặt giũ quần áo. Chỗ sâu nhất của con sông cũng phải đến ba bốn mét. Trước đây, cũng không ít người đã bỏ mạng khi bơi lội dưới đó. Nghe vậy, ai nấy đều thót tim!

 

Bác gái Lục nghe xong, lập tức mềm nhũn người, ngất xỉu ngay tại chỗ. Dù bác trai Lục thường ngày không mấy quan tâm đến Lục Kiều, nhưng dù sao đó cũng là con gái ruột của ông, giờ nghe vậy, tay chân ông cũng bắt đầu run lẩy bẩy. Bà nội Lục cũng sợ đến phát khóc, mới lúc nãy còn nghĩ chắc con bé chỉ trốn đi đâu đó để dọa bà ta một phen, nhưng giờ nghĩ đến khả năng đó là thật, bà ta cũng hoảng hồn. Nếu Lục Kiều thật sự nghĩ quẩn thì mọi chuyện coi như hỏng bét.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trưởng thôn nhìn quanh một lượt, dứt khoát nói: “Mau đi lấy đèn pin ở ủy ban thôn tới đây! Trai tráng thì lên núi tìm, chị em phụ nữ thì tỏa ra bờ sông. Bất luận là ai phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào cũng phải nhanh chóng quay về báo cáo lại cho tôi. Nếu vẫn không tìm được, sáng mai tôi sẽ đích thân lên đồn công an huyện trình báo.”

 

Mọi người nghe vậy thì ai nấy túa đi, khẩn trương tỏa ra khắp nơi tìm kiếm Lục Kiều.

 

Nhưng con bé lúc này lại đang miệt mài gõ cửa nhà Lý Dục Tài, trong lòng chỉ muốn được ở lại đây, dứt khoát không về thôn, thậm chí chỉ mong có thể tự mình kết hôn ngay ngày hôm nay.

 

Chuyện người mất tích ở thôn làng thời ấy không bao giờ là chuyện nhỏ.

 

Dù bình thường chẳng ai có quan hệ tốt đẹp gì với nhà họ Lục, nhưng giờ đây tất cả đều kéo nhau ra khỏi nhà, chung sức tìm kiếm giúp một tay.

 

Trưởng thôn dẫn đầu đội thanh niên trai tráng cầm đèn pin nhấp nháy, men theo lối mòn mà lên núi. Đêm tối trên núi vốn đã hiểm nguy rình rập với rắn rết, sương giăng, vậy mà họ cũng chẳng màn hiểm nguy.

 

Chủ nhiệm hội phụ nữ trong thôn cũng bắt đầu tổ chức các chị em phụ nữ tỏa đi tìm kiếm khắp trong thôn.

 

Bác gái Lục khóc đến khản cả giọng, một người thím tốt bụng trong thôn dìu bà đến ủy ban thôn, còn cẩn thận pha cho bà một bát nước đường đỏ, an ủi: “Không sao đâu chị, nhất định sẽ tìm được con bé thôi. Chị không thể ngã quỵ được, con bé Kiều Kiều vốn rất hiếu thuận, nếu nhìn thấy chị như thế này, nó sẽ đau lòng biết bao.”

 

Hội phụ nữ tìm kiếm ròng rã đã hai tiếng đồng hồ khắp trong thôn, sau đó lại cắt cử người xuống bờ sông tìm kiếm. Nhưng vẫn không tìm được.

 

“Vậy thì con bé có thể đi đâu chứ?”

 

Đêm đã về khuya, tất cả mọi người đều tụ tập trên khoảnh sân trước ủy ban thôn. Ai nấy đều rã rời, phờ phạc, hoặc đứng hoặc ngồi dựa vào nhau.

 

Trưởng thôn dẫn một đội vừa từ núi trở về. Cái lạnh thấu xương của đêm núi rừng lại càng trở nên căm căm.

 

Ủy ban thôn đã kịp nấu nước nóng, múc từng bát nóng hổi mời mọi người. Ai nấy đều tranh thủ đến múc nước nóng mang về cho người thân.

 

Lục Ngọc cũng lấy một bát cho Phó Cầm Duy vừa từ núi trở về, sương núi đã thấm đẫm tấm áo bạc màu của anh.