Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 61: Lại Góp Vốn



 

Lục Ngọc ở nhà giúp đỡ Tiêu Thái Liên làm việc vặt. Bà Tiêu bây giờ rất ưng ý Lục Ngọc. Hôm qua Lục Kiều không về, bà ngại xát muối lên vết thương lòng, giờ Lục Kiều đã về rồi, bà không nhịn được mà nói: “Lục Kiều thật sự quá tùy tiện.”

 

May mà không cưới về làm dâu, nếu không, hễ nói một câu lại bỏ nhà chạy đi, hồn vía chắc cũng bị dọa cho bay mất.

 

Vốn dĩ bà Tiêu cảm thấy Lục Ngọc cũng bình thường, nhưng giờ đây bà càng ngày càng yêu quý cô, còn nói: “Con mau chóng sinh cho mẹ một đứa cháu trai bụ bẫm mới là quan trọng nhất.”

 

Lục Ngọc ngẩn người ra. Cô và Phó Cầm Duy từ trước tới nay vẫn chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, chưa hề động chạm tới nhau.

 

Tiêu Thái Liên thấy cô vẫn còn ngẩn ngơ, cứ ngỡ là nàng dâu đang e lệ, bèn nói: “Sợ cái gì chứ, đến lúc sinh con xong cũng chẳng cần con chăm. Mấy đứa cháu nội đều một tay mẹ chăm sóc hết.”

 

Lục Ngọc biết bà hiểu lầm nhưng chuyện này cũng không tiện nói quá rõ ràng, chỉ nói úp mở: “Sinh hay không không phải chuyện một mình con có thể định đoạt.”

 

Tiêu Thái Liên nghe vậy, thật sự tò mò. Thằng Phó Cầm Duy nhà bà đi học mãi đến khi tốt nghiệp, cũng không biết nó đã hiểu chuyện nam nữ chưa. Bà sẽ tìm cơ hội khéo léo dò hỏi con trai một chút.

 

Phó Cầm Duy về tới nhà, vác về ba mươi cân cổ vịt tươi và hơn mười cân cánh vịt tươi.

 

Anh mượn chiếc xe đạp Phượng Hoàng của hợp tác xã cung tiêu để chở về. Lục Ngọc nhìn thấy số hàng này thì mừng rỡ không thôi.

 

Cô vừa mới mua xe ba bánh, đang tính làm một mẻ lớn. Đợi Phó Cầm Duy đặt đồ xuống, cô lập tức xắn tay áo, ra sức bóp vai cho anh, chăm sóc vô cùng tận tình!

 

Phó Cầm Duy nói: “Tôi còn xin được địa chỉ của bác già đó rồi. Đã nói với ông ấy bảo ngày mai tới, nếu ông ấy không đến, tôi có thể tự mình tìm tới.”

 

Lục Ngọc nói: “Anh làm việc thật chu đáo.”

 

Mới hôm qua cô nhắc có một lần, vậy mà anh đã sắp xếp chu toàn đến thế.

 

Lục Ngọc lập tức xắn tay áo rửa sạch cổ vịt, sau khi nấu nước tẩm ướp gia vị, rồi tưới đều lên để khử đi mùi tanh.

 

Sau khi mấy chị dâu về, thấy Lục Ngọc lại bắt đầu làm, không hẹn mà cùng xúm vào phụ giúp.

 

“Vợ chú tư, lại bắt đầu làm cổ vịt rồi à? Lần này chị đây góp một chân vào được không?”

 

Chị ba Phó tính tình hào sảng, bộc trực nhất, mấy chị dâu khác nghe vậy cũng vui vẻ, vì vốn đang còn e dè chưa biết mở lời ra sao, chị ba Phó đã cất tiếng giúp họ rồi.

 

Chị hai nói: “Đúng đó, bọn chị cũng muốn góp công sức.”

Phạm Khắc Hiếu

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Mỗi phần góp vốn là bao nhiêu tiền vậy?” Chị cả ở bên cạnh hỏi.

 

Khoản tiền này như lộc trời ban, ba chị dâu vốn chẳng có nguồn thu nhập nào ngoài ruộng đồng, nên rất lo Lục Ngọc không cho họ tham gia cùng.

 

Ai nấy đều biết Lục Ngọc vừa mua chiếc xe ba bánh, lại còn đang nợ tiền nữa.

 

Lục Ngọc đáp: “Góp vẫn là một đồng bạc, nhưng phải làm việc.’

 

Sức vóc của cô vốn đã yếu hơn người, sau này sẽ ngày càng nhiều việc, nếu không cô cũng phải tìm người phụ giúp. Người nhà họ Phó ai cũng tháo vát, chăm chỉ, vả lại việc buôn bán quà bánh vào lúc này còn khá tế nhị, dễ bị dòm ngó.

 

Không muốn để người trong thôn biết, nhờ cậy mấy người chị dâu trong nhà là hợp lý nhất.

 

Chị cả nói: “Được thôi, em nói có việc gì cần khuân vác nặng nhọc, cứ để bọn chị lo.”

 

Chị hai cũng nói: “Đúng vậy đó.”

 

Chị ba: “Em đừng khách sáo.”

 

Lục Ngọc bảo họ mỗi người cắt tuyến mỡ trên cổ vịt, thứ này ăn không tốt.

 

Ngoài ra còn bảo họ lấy chút nước, cô bỏ nguyên liệu vào, còn bảo chị ba Phó đi mua mười cân tương dầu. Hợp tác xã liền kề bọn họ có một xưởng tương dầu, người dân xung quanh đều tới đó mua tương. Tương dầu bán lẻ ở đó rẻ hơn hẳn ở cung tiêu xã, lại còn lên màu rất đẹp mắt.

 

Xưởng tương dầu ở hợp tác xã liền kề là tài sản chung của hợp tác xã, không xa thôn họ lắm, nhưng cuộc sống của người ta tốt hơn thôn họ nhiều. Mỗi năm đều có thể được chia hơn một trăm đồng bạc, từ mấy năm trước, con gái làng Đại Vũ đều mơ được gả về bên ấy.

 

Chị ba nói: “Được thôi.” Chị ta tính tình tinh quái, gánh nước, rửa ráy lặt vặt thì chị ấy không ưng, nhưng hễ được ra ngoài lo liệu việc vặt, chị ấy rất thích! Lúc mua tương dầu còn có thể trò chuyện rôm rả với người làng bên.

 

Tiêu Thái Liên thấy hết mọi chuyện, lén lút nói với Phó Cầm Duy: “Cô vợ con cưới quả thật tháo vát.”

 

Ba nàng dâu này tuy tính tình khác biệt, nhưng bản chất đều là người tốt. Ví dụ như chị cả thì thành thật nhưng lại keo kiệt, vợ thằng hai thì hay xét nét, để ý.

 

Vợ thằng ba thì càng không cần nói, cả nhà này, không ai bằng miệng chị ấy về khoản ba hoa chích chòe.

 

Lục Ngọc là người gả vào sau cùng, lại xảy ra chuyện hiểu lầm không hay như vậy, kết quả mọi người vẫn nghe cô chỉ huy, quả có tài xoay xở.