Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 62: Con nhìn trúng Lý Dục Tài



 

Phó Cầm Duy nhìn Lục Ngọc đang bận túi bụi trong bếp, lúc thì thoăn thoắt thái gừng, lúc lại bắt tay vào chiên ớt khô, đôi tay thoăn thoắt không ngừng nghỉ.

 

Thấy con dâu đang bận, Tiêu Thái Liên liền đi chuẩn bị bữa cơm. Mấy anh em trong nhà thì người bổ củi, người gánh nước, người lo sắp xếp đồ đạc, chẳng mấy chốc khói bếp đã lượn lờ bay lên từ gian bếp nhà họ Phó.

 

Lục Ngọc bắt đầu xào các thứ gia vị, sau đó đổ cổ vịt vào, chuẩn bị hầm. Chị Ba Phó mang tương dầu về, gương mặt hớn hở vì được khuyến mãi thêm hai chai nhỏ.

 

Vừa bước vào sân, chị đã khoe ngay: “Cái nhà hàng ấy làm ăn khéo léo ra phết, thấy chị mua nhiều liền tặng thêm hai chai bé bé này này.”

 

Tính ra, mỗi chai nhỏ ấy cũng phải tốn ba hào bạc chứ ít ỏi gì.

 

Lục Ngọc đổ một thìa lớn tương dầu vào, rất nhanh món cổ vịt đã lên màu đỏ thẫm bắt mắt, hương vị thơm nức, mê hoặc lòng người.

 

Đến giờ, Tiêu Thái Liên gọi mọi người vào ăn cơm.

 

Trước đây, bữa tối đều do Lục Ngọc nấu. Dù chỉ là những món ăn quen thuộc trong gia đình, nhưng đồ cô nấu bao giờ cũng ngon khó cưỡng.

 

Món ăn của Tiêu Thái Liên nấu cũng chẳng tệ, nhưng quả thực chẳng thể nào sánh bằng Lục Ngọc. Mọi người đã quen với hương vị của Lục Ngọc rồi, giờ bất chợt ăn đồ mẹ chồng nấu, ai nấy đều cảm thấy chẳng hợp khẩu vị chút nào.

 

“Mẹ ơi, lần sau mẹ đừng nấu nữa ạ.”

 

“Đúng vậy, kém xa thím Tư nhiều lắm mẹ ơi.”

 

Lời nói khiến Tiêu Thái Liên tức anh ách, bà trừng mắt: “Lúc con Lục Ngọc chưa về đây, mấy đứa ăn cơm mẹ nấu vẫn ngon lành, cũng lớn khôn được đấy chứ. Thích ăn thì ăn, không ăn thì nhịn!”

Phạm Khắc Hiếu

 

Mấy anh em nhà họ Phó chẳng biết bà giận thật hay chỉ đùa, ai cũng không dám hó hé lời nào.

 

Thấy mọi người ăn chiếc màn thầu tạp lương chậm chạp, ăn xong mà còn thừa cả nửa giỏ, bà vừa tức vừa buồn cười nói: “Được rồi, sau này ngày nào mẹ cũng nấu, để cho mọi người tiết kiệm lương thực!”

 

Nếu để Lục Ngọc nấu, e rằng cả giỏ màn thầu độn ấy cũng chẳng đủ nhét kẽ răng. Cùng là màn thầu tạp lương, vậy mà không hiểu sao Lục Ngọc có thể làm chúng mềm xốp, thơm ngon đến vậy.

 

Trước đây khi Lục Ngọc chưa về, Tiêu Thái Liên nào có nghĩ tài nấu nướng của mình có vấn đề. Nhưng từ khi cô ấy đến, bà cứ như đánh mất hết tự tin vào khả năng bếp núc của mình vậy.

 

Chị Ba Phó vẫn còn đang mong ngóng món cổ vịt Lục Ngọc làm, nhưng vì hôm nay kho hơi muộn, đến tận lúc đi ngủ cũng chưa xong, khiến chị ta thèm rỏ dãi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Buổi tối trước khi chìm vào giấc ngủ, chị ta còn thì thầm bàn bạc với Anh Ba Phó: “Sáng sớm mai, anh bảo con Lục Ngọc ấy để dành cho sáu người chúng ta một ít. Cùng lắm thì mình mua lại một cái cũng được.”

 

Anh Ba Phó chỉ biết bó tay với cô vợ háu ăn này: “Nếu để mẹ biết, bà nhất định sẽ mắng em đấy.”

 

Chị Ba Phó hừ một tiếng: “Nói cứ như anh không thèm ăn vậy, bày đặt ra vẻ cái gì chứ.”

 

Nói rồi, chị ta trở mình, kéo dây tắt đèn.

 

Đến tối muộn, phần lớn mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ.

 

Chỉ có căn phòng của Lục Kiều là vẫn còn sáng đèn. Bác gái Lục như thể vẫn còn hoảng sợ chuyện Lục Kiều bỏ đi. Đêm khuya rồi mà bà cũng không chịu về phòng mình, nằng nặc đòi ngủ chung với con gái, tiện thể tâm sự tỉ tê.

 

Bà ta thủ thỉ: “Con hãy cho mẹ bớt lo lắng chút đi. Mẹ biết con giận nhà Lục Ngọc được sống tốt, mẹ cũng tức lắm chứ! Mẹ muốn con kiếm được tấm chồng tốt ở huyện, sau này không cần phải khổ cực như cha mẹ.”

 

Bà ta cũng thấy hối hận, chi bằng cứ để con gái mình gả cho Phó Cầm Duy cho rồi.

 

Lục Kiều nói: “Mẹ ơi, con biết mẹ vì muốn tốt cho con. Con nhất định sẽ gả cho một cán bộ nhà nước ở thành phố. Mẹ hãy nói với bà nội, đừng để bà ấy mà đem chuyện của con đi khắp nơi rêu rao. Con tự có tính toán của riêng mình.”

 

Nghe vậy, bác gái Lục vui vẻ, hớn hở hẳn lên, trở mình ngồi dậy nói: “Con có tính toán gì, nói nghe xem nào.”

 

Gò má cô ta chợt ửng hồng, lộ ra vẻ ngượng ngùng hiếm thấy: “Con để ý anh Lý Dục Tài, chính là anh phóng viên Lý mà mẹ đã mai mối cho con thuở ban đầu đó.”

 

Người khác không rõ nội tình, nhưng Lục Kiều biết rất rõ, chẳng bao lâu nữa, anh ta sẽ được điều về thủ đô. Cuộc sống như vậy, nghĩ thôi đã thấy sung sướng biết chừng nào.

 

Một khi đã nếm trải cuộc sống tốt đẹp ấy rồi, thì làm sao còn muốn quay về cảnh nghèo khó, thiếu thốn này nữa.

 

Bác gái Lục nói: "Mẹ cũng muốn để anh ta làm con rể của mình, nhưng người thành phố như anh ta, có thèm để mắt đến nhà mình đâu?"

 

Nếu không phải vì Lục Ngọc, có lẽ hai người họ đã thành đôi, nhưng cái "ân tình" ấy bị Lục Ngọc vạch trần, lúc ông Lý rời đi, vẻ mặt đăm chiêu, e là có phần khó khăn rồi!

 

Lục Kiều hoàn toàn không coi trọng nỗi lo lắng của mẹ: "Mẹ cứ yên tâm, đây chính là duyên phận mà."

 

Vốn dĩ định giấu nhẹm đi, nhưng vì muốn hai mẹ con cùng thống nhất chiến tuyến, cô ta đã kể lại chuyện hôm qua cho mẹ nghe, nhưng đã tô vẽ thêm cho đẹp, không dám thú nhận mình đã mặt dày bám riết không chịu buông!