Rất nhiều người lượn lờ xung quanh. Thời này, bất kể ở thành phố hay dưới quê, người ta đều thèm thịt vô cùng. Chẳng cần nói chi thịt thà, nhiều nhà ngay cả chút dầu mỡ để rang xào cũng chẳng có.
Quầy thịt này lại vắng hoe. Đây đều là thịt do nhà nước phân phối, còn phải cung cấp cho các quán cơm quốc doanh, nên dù có vắng khách thì thịt cũng chẳng khi nào còn thừa thãi.
Lục Ngọc đi tới xem thử. Bên này không có chút thịt mỡ nào, toàn bộ đều là thịt nạc bày ngay ngắn ở đó.
Nghe người bên ngoài nói: “Hôm nay không được may mắn rồi, lần sau vẫn nên tới sớm hơn.”
Mấy chục năm sau, số thịt nạc này lại trở thành món ngon phải bỏ giá c.ắ.t c.ổ mới mua nổi, nhưng giờ đây, nó lại là thứ chẳng ai thiết tha!
Thịt nạc không ngon ư? Không phải không ngon mà là tốn dầu, không bỏ dầu thì xào khô thịt cũng chẳng thơm tho gì. Người ta thà mua mỡ, đặc biệt là loại mỡ dày dặn hai tấc, phải dậy thật sớm, chen chúc giành giật, đến muộn là hết ngay.
Thấy Lục Ngọc tới, người bán hàng bên này lại rất nhiệt tình: “Đồng chí, cô muốn lấy gì nào?”
Lục Ngọc định mua nửa cân thịt nạc, về nhà làm món thịt sợi xào mộc nhĩ hoặc gì đó, vừa ngon miệng lại dễ trôi cơm. Nhưng vừa bước vào, cô mới sực nhớ mình chẳng mang theo phiếu thịt.
Thời này cái gì cũng cần phiếu, không có phiếu chỉ có tiền, quầy thịt vẫn chẳng bán hàng.
Phạm Khắc Hiếu
Lục Ngọc rụt rè mở lời: "Đồng chí, tôi quên mang phiếu rồi. Có thể tìm cách mua giúp tôi ít thịt trước không?"
Người bán hàng ở quầy thịt đáp: "Không có phiếu thì không được đâu ạ, chỗ chúng tôi đều dựa theo quy tắc buôn bán của nhà nước."
Quầy thịt của cô ấy là cửa hàng mậu dịch chính quy, mỗi ngày đều phải ghi chép sổ sách rõ ràng.
Lục Ngọc hơi thất vọng, mắt lướt qua thấy mấy cái giò heo, bèn hỏi: "Cái này cũng cần phiếu sao?"
Người bán hàng với vẻ chất phác trả lời: "Cái này thì không cần, nhưng giá cũng ngang thịt nạc đấy ạ."
Trừ phi trong nhà có con dâu mới sinh cần bồi bổ sữa, nếu không thì chẳng mấy ai chịu bỏ tiền ra mua thứ này.
Lục Ngọc nghe xong, trong lòng mừng thầm. Giò heo mà hầm với đậu nành thì còn béo ngậy hơn cả món thịt rang thông thường nhiều!
Bác gái Lục và Lục Kiều vừa xuống xe buýt đã bắt đầu nôn ói, bị xóc nảy tưng bừng đến nỗi mặt mày tái mét.
Lục Kiều càng thêm bực dọc: "Cái người soát vé kia đúng là nhồi nhét khách như thể dồn người ta vào chỗ chết, thật thiếu lương tâm. Đợi sau này nhất định con sẽ tìm lãnh đạo phản ánh!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lời này của cô ta hoàn toàn coi mình đã là "bà Lý" rồi.
Ông cụ Lý là một cán bộ cấp cao có tiếng nói trong ngành giáo dục, những người ông thường qua lại đều là nhân vật lớn, chỉ cần thưa với lãnh đạo, thì những chuyện nhỏ nhặt như thế này lập tức có thể được thụ lý.
Buổi sáng bác gái Lục chưa ăn gì, nôn khan đến mức sắp nôn cả nước mật ra, hoàn toàn chẳng màng đến lời con gái nói gì.
Một lúc sau dịu lại mới thều thào: "Lúc chúng ta về, hay là cứ bắt xe bò đi vậy." Dù sao cũng thông thoáng hơn, đỡ bí bách.
Lục Kiều không tình nguyện gật đầu. Xe bò quá chậm! Xe buýt đi một tiếng, xe bò ít nhất cũng phải mất ba tiếng, tốt nhất là đi xe lôi. Ngồi vừa thoải mái vừa mát mẻ, chỉ đáng tiếc Lục Ngọc không cho họ ngồi chung.
Từ sau khi trọng sinh, Lục Kiều luôn mang một cảm giác ngạo mạn khó tả, thầm nghĩ, đợi sau này mình phát đạt sẽ dạy cho bọn họ một bài học ra trò.
Bác gái Lục thường ngày thì đỡ, nhưng khi vào đến thị trấn huyện, nhìn thấy những dãy nhà san sát, gọn gàng, đường phố rộng lớn, còn có các loại âm thanh xe đạp kèn kẹt, xa xa nhìn sang còn có những căn nhà lầu hai tầng.
Từ khi sinh ra đến nay, bà ta chỉ vào huyện có mấy lần, lần nào cũng thấy một đám người đông đúc.
Lúc ở trong thôn thì đầy tham vọng, nhưng khi đặt chân vào trong huyện lại có phần rụt rè, không dám xông xáo.
Lục Kiều nói: "Mẹ thấy thị trấn tốt chứ?"
"Đương nhiên, tốt hơn trong thôn gấp trăm lần! Ở trong thị trấn, tùy tiện tìm một công việc, có suất lương thực thương phẩm, dễ dàng hơn làm ruộng nhiều."
Bác gái Lục nhìn nhà cửa xung quanh, trong mắt toàn là sự ngưỡng mộ, lẩm bẩm nói: "Chừng nào đó, nếu chúng ta có một căn nhà trong thị trấn, tất cả mọi người đều sẽ phải trầm trồ ngưỡng mộ chúng ta!"
Lục Kiều nghe ra sự ngưỡng mộ của mẹ, có hơi khinh thường. Mấy căn nhà cấp bốn lụp xụp này thì có gì mà phải trầm trồ.
Kiếp trước cô ta trải qua thập niên 90 mới trọng sinh về, ở thập niên 90, trong phố người ta đã xây những tòa nhà lầu năm tầng rồi, trông mới hoành tráng làm sao.
Ngay cả nhóm lửa cũng không cần nhóm, cũng không cần gánh nước, chỉ cần mở vòi, nước đã ào ạt chảy ra.
Lục Kiều sống lại, đã từng nhìn thấy cảnh tượng phồn hoa hơn rất nhiều, đáng tiếc không thể khoe khoang với cha mẹ, kiềm nén đến mức chỉ muốn la toáng lên.
Lục Kiều nói: "Đợi con gả vào thành phố, con sẽ mua cho cha mẹ một căn."