Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 67: Mặt Dày Di Truyền



 

Bác gái Lục bị lời con gái giật mình thon thót: "Con gái, đó là một căn nhà đấy, con nói cứ đơn giản như đi chợ mua bó rau vậy."

 

Lục Kiều biết mẹ cô ta thích nghe gì, bèn nói: "Đợi con vào thành phố, tới lúc đó, em trai học ở thành phố, rồi lại nghĩ cách đưa cha mình vào thành phố tìm công việc, cả nhà chúng ta cùng tới đó sinh sống, không phải vướng víu thêm bà con chòm xóm."

 

Từng câu nói đều hợp ý bác gái Lục: "Nếu thật sự có thể như thế thì quá tốt."

 

"Mẹ, mẹ nhất định phải nghĩ cách để con có thể ở lại thành phố, cho con đi trước, con lại đưa các người đi sau, cả nhà chúng ta đều có thể sống tốt."

 

Cô ta hết lời vẽ ra viễn cảnh tốt đẹp cho mẹ mình.

 

Bác gái Lục gật đầu: "Ừm."

 

Rõ ràng ở nông thôn chẳng có công danh sự nghiệp gì. Mấy năm nay, chính sách mở mang hơn trước đây, ai có chút bản lĩnh đều muốn lên thành phố lập nghiệp.

 

Hai mẹ con ôm theo khát vọng về cuộc sống nơi phố thị, thẳng tiến đến nhà Lý Dục Tài. Lục Kiều rụt rè gõ cửa.

 

Người mở cửa là một chàng trai lạ mặt, thấy Lục Kiều thì hơi ngỡ ngàng: “Cô tìm ai?”

 

Hôm nay Lục Kiều mặc bộ áo hoa đẹp nhất, lại tết kiểu tóc b.í.m đuôi sam đang thịnh hành bấy giờ, sửa soạn rất tỉ mỉ, trông tươi tắn rạng rỡ, đáp: “Tôi đến tìm Lý Dục Tài.”

 

“Dục Tài, có người tìm cậu này.” Chàng trai lạ mặt này là bạn của Lý Dục Tài, tình cờ ghé qua mua một quả dưa hấu lớn, tiện thể vào tìm ông cụ chơi cờ.

 

Lý Dục Tài bước ra, nhưng vừa trông thấy Lục Kiều mỉm cười nhìn mình, ánh mắt anh ta bỗng trở nên quỷ dị.

 

Trước đây đã cảm thấy cô gái này hơi lẳng lơ, sao lại cứ ám ảnh anh ta dai dẳng đến vậy.

 

Sắc mặt Lý Dục Tài bất chợt biến đổi khi nhìn thấy hai người.

 

Bác gái Lục cười xòa: “Cháu Dục Tài này, hai chai rượu ngon này là dì mua riêng cho cháu đấy. Cảm ơn cháu đã cứu con gái dì nhé.”

 

Tay xòe ra không ai nỡ đánh người tươi cười, cộng thêm bác gái Lục là bề trên, nên dù trong lòng Lý Dục Tài không vui nhưng vẫn đáp: “Dì khách sáo quá ạ.”

 

Thông thường, nếu có người mang quà đến, nhất định sẽ mời họ vào nhà, đứng mãi ở cửa thế này trông xa cách biết bao.

 

Nhưng Lý Dục Tài cứ đứng chắn ở cửa, hai mẹ con bác gái Lục cũng không thể đường đột xông vào.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lục Kiều bèn nói: “Cảm ơn anh đã cứu em. À mà, bánh bao hôm đó em làm có ngon không ạ?”

 

Cô ta đã thức trắng cả đêm để chuẩn bị đấy.

 

Vừa nhắc đến bánh bao, vẻ thiếu tự nhiên trên mặt Lý Dục Tài càng lộ rõ. Lục Kiều hôm đó tự ý lục lọi trong bếp nhà người ta, lấy thịt ra làm bánh bao. Hành động ấy hoàn toàn không giống người bình thường, đến nỗi anh ta và ông nội cũng không dám đụng đũa.

 

Cuối cùng, không nỡ vứt bỏ lương thực, hai ông cháu đành mang cho con ch.ó A Hoàng nhà hàng xóm ăn.

 

A Hoàng ngốn ngấu từng miếng, trông có vẻ rất thích thú.

 

Phạm Khắc Hiếu

Bác gái Lục ngạc nhiên: “Còn nấu cả đồ ăn cho các cháu nữa à? Dì nghe Kiều Kiều nói nhà cháu không có phụ nữ. Khác thì dì không rõ, chứ nấu ăn thì con bé nhà dì lại rất khéo. Hôm nay dì mượn bếp nhà cháu nấu chút đồ ăn cho ông cháu vậy.”

 

Có gì lên mâm rồi nói chuyện.

 

Lý Dục Tài nghe xong mà tóc gáy cũng dựng đứng cả lên. Bảo sao Lục Kiều lại mặt dày như vậy, ra là truyền từ mẹ sang con.

 

Không thể để họ bước chân vào nhà được nữa, anh ta liền nghiêm mặt nói với họ: “Lục Kiều, tôi không biết cô lại giở trò gì nữa đây.”

 

Sắc mặt Lục Kiều tái mét, không dám tin nhìn anh ta. Kiếp trước hai người là vợ chồng từng đầu ấp tay gối, sao kiếp này ngay cả cửa anh ta cũng không cho cô ta bước vào.

 

Sau đó, khóe mắt cô ta ầng ậc nước, ngầm lên án anh ta là kẻ vô tình bạc nghĩa.

 

Lý Dục Tài cảm thấy cô ta đúng là đồ điên, sao cứ một mực gán cho anh ta cái tội bạc tình bạc nghĩa.

 

Sắc mặt bác gái Lục cũng tái nhợt, hoàn toàn không giống với những gì Lục Kiều đã kể.

 

Bà ta vốn cứ ngỡ hai đứa chúng nó tình nguyện qua lại, ai ngờ lại trông như Lục Kiều cứ cố chấp bám riết.

 

Trong lòng bà ta hoảng hốt, phản ứng của Lý Dục Tài hoàn toàn không nằm trong dự liệu.

 

“Tiểu Lý, sao cháu có thể nói như vậy? Chúng ta đâu có ý xấu gì, chỉ là muốn cảm ơn cháu vì đã cứu Kiều Kiều thôi mà.”

 

Lý Dục Tài đáp: “Là cô ta tự tìm đến, cứ lì lợm không chịu đi. Nửa đêm lại không tìm được công an, hết cách tôi mới đành cho cô ta tá túc một đêm ở căn phòng trống.”

 

Anh ta ngay cả cái công lao này cũng không muốn nhận, chỉ mong Lục Kiều đừng dính líu đến mình là được.