Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 7: Lẽ Nào Kẻ Thật Thà Sẽ Bị Ức Hiếp Mãi?



 

Lục Ngọc cất tiếng hỏi: "Lục Kiều đâu? Chuyện lớn tày trời như thế này mà chị ta vẫn chưa chịu ra mặt ư?"

 

Chỉ một câu nói ấy, ánh mắt của tất thảy mọi người lại lần nữa đổ dồn về phía cô.

 

Tiếng xì xào bàn tán của người xung quanh lại vang lên không ngớt bên tai: "Phải rồi, bên ngoài đã ồn ào đến thế này, Lục Kiều đâu? Cha cô ta, Lục Đại Hải, cũng biến đi đâu rồi?"

 

Bác gái Lục hận không thể xé toang miệng Lục Ngọc ngay tại chỗ, vốn dĩ mọi người đã quên mất chuyện này rồi kia mà!

 

Thế mà cô ta lại khơi lại chuyện này! Vốn dĩ bà ta đã nghĩ ra kế sách vạn toàn, định đẩy hết trách nhiệm cho Lục Ngọc, ai ngờ gia đình họ Phó không hề có ý định bênh vực Lục Ngọc, ngược lại, lời nào cũng chĩa mũi dùi vào họ, dồn ép họ đến đường cùng.

 

Mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm trán bác gái Lục.

 

Tiêu Thái Hương đanh thép nói: "Kêu người đàn ông trụ cột của gia đình các người ra đây! Các người dám làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, ức h.i.ế.p một người góa phụ như tôi cùng các con sao? Các người nghĩ một mình tôi nuôi bốn đứa con trưởng thành là dễ dàng lắm ư? Đừng hòng coi tôi là quả hồng mềm mà dễ bề xoa nắn!" Bà ta vừa nói vừa tức giận, nước mắt tức tưởi cứ thế tuôn trào như suối.

 

Phó Cầm Duy thấy mẹ mình tức giận đến mức ấy, thiện cảm cuối cùng đối với nhà họ Lục cũng xuống tới mức đáy, anh lạnh lùng lên tiếng: "Các người ức h.i.ế.p người khác quá đáng rồi đấy!"

 

Anh ba Phó cũng tiếp lời: "Phải đó, coi tôi là kẻ ngốc mà muốn đùa cợt à? Kêu người đàn ông trong nhà các người ra đây, tôi không ra tay đánh phụ nữ đâu!" Câu nói này mang theo ý sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào.

Phạm Khắc Hiếu

 

Vốn dĩ mọi người chỉ đứng xem cho vui, nhưng chuyện đã ầm ĩ đến nước này thì chẳng ai có thể làm ngơ. Có người vội hô: “Mau, đi mời trưởng thôn tới giải quyết!” Người dân trong thôn này vốn tính tình mạnh mẽ, nếu để xảy ra xô xát lớn, danh hiệu thôn tiên tiến của năm nay chắc chắn sẽ mất.

 

Mới đầu, ai nấy đều nghĩ Lục Ngọc toan tính chuyện gì đó, nhưng nghe những lời lẽ rõ ràng, đanh thép của cô, người ta không khỏi cũng đ.â.m ra nghi hoặc.

 

Xưa nay nào ai ngờ Lục Ngọc lại dám lớn tiếng đến vậy. Cha mẹ cô còn chẳng dám đôi co với bà nội Lục, thế mà cô lại ăn nói đâu ra đấy, câu nào cũng sắc như dao.

 

Hàng xóm nhà họ Phó – thím Lưu, lên tiếng: “Sáng nay tôi còn thấy Lục Kiều ra bờ sông giặt quần áo, hướng đi là về nhà họ Lục đấy chứ.”

 

“Chà, chuyện này xem ra rắc rối rồi đây!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Mọi người được người ta nhắc nhở như vậy khiến câu chuyện càng khó mà phân định ai đúng ai sai.

 

Lục Ngọc gả thay, rốt cuộc nhà họ Lục có biết chuyện không?

 

Một lúc sau, trưởng thôn Vương cũng tới nơi, bên cạnh còn có anh Hai nhà họ Phó. Ông Vương nói: “Chuyện ầm ĩ đến nước này còn ra thể thống gì nữa, vào nhà nói chuyện đi!” Người trong thôn quan tâm thể diện, càng huống hồ chuyện này lại liên quan đến hai gia đình.

 

Nhưng Tiêu Thái Liên vẫn đứng nguyên tại chỗ, nói rành rọt: “Cứ nói ngay tại đây! Tôi muốn xem xem nhà họ Lục có thể nói ra được lý lẽ gì hay ho.”

 

Bà nội Lục thấy trưởng thôn tới, liền rơm rớm nước mắt nói: “Một bà già lẩm cẩm như tôi đây nào biết chuyện gì, bây giờ chuyện ầm ĩ đến nước này, tôi còn có mặt mũi nào mà sống nữa?”

 

Khóe miệng bác gái Lục giật giật, bà già này quả là khéo léo đổ vấy trách nhiệm. Chỉ một câu nói không biết chuyện liền đẩy hết mọi tội lỗi lên đầu bà ta.

 

Không phải chỉ là đổ vấy trách nhiệm thôi sao! Bác gái Lục cũng bám vào cớ cũ mà nói: “Con bé này gây ra chuyện mất mặt thế này, tôi đâu phải cha mẹ ruột của nó, làm sao mà quản được!”

 

Cha mẹ Lục Ngọc đều là người thành thật, dù có bị dùi đ.â.m lên người cũng chẳng nói được một tiếng. Nhưng thành thật không phải là lý do để người khác ức hiếp.

 

Lục Ngọc, với linh hồn của kẻ từ thời hiện đại, trong khoảnh khắc này bỗng thấy lòng căm phẫn sục sôi. Dựa vào đâu mà người thành thật cứ mãi bị kẻ khác ức hiếp?

 

Lục Ngọc nói: “Thưa trưởng thôn, chính họ đã tìm cha mẹ tôi, nói rằng Lục Kiều đã phải lòng người khác rồi, nên bảo tôi gả thay. Cha tôi bảo họ nói rõ ràng mọi chuyện, thì họ lại mắng cha tôi một trận. Giờ đây tôi đã hiểu rồi, tôi coi họ là trưởng bối, vậy mà họ lại coi tôi như súc vật! Ở trước mặt bao nhiêu người như thế này, phá hoại danh tiếng của tôi. Lục Ngọc tôi cho dù có độc thân cả đời thì đã sao!”

 

Lục Ngọc dừng một chút, lại nói tiếp: “Các người đã không cho tôi con đường sống, thì thôi, hôm nay ai cũng đừng hòng sống yên ổn!” Nói đoạn, cô trực tiếp lao về phía bác gái Lục.

 

Bác gái Lục không hề đề phòng, bị Lục Ngọc đụng mạnh một cái, đau điếng cả tim gan.

 

“Con nhỏ c.h.ế.t tiệt, mày còn dám đánh người!” Vừa nói xong, bà ta đã muốn vươn tay túm tóc Lục Ngọc. Bác gái Lục đã ngoài bốn mươi, lại là người làm việc chân tay quen rồi, Lục Ngọc nào phải đối thủ của bà ta?