Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 6: Lời Thề Độc



 

Cả đám thanh niên trai tráng trong thôn cộng lại cũng chẳng có đứa nào tiền đồ sáng lạng bằng Phó Cầm Duy.

 

Bà nội Lục vốn định để con nhỏ Lục Ngọc này gánh hết mọi chuyện, người ngoài có ức h.i.ế.p hay chửi bới thì cô ta cũng phải chịu đựng. Vậy mà nó, Lục Ngọc, lại dám cả gan chống đối lại bà ta, khiến cơn giận trong lòng bà chẳng biết trút vào đâu.

 

Bà nội Lục tức giận nói: “Cái thứ đê tiện! Mày ngay cả bác gái ruột cũng dám hỗn láo ư? Bao nhiêu năm giáo dưỡng như vậy đều đổ hết xuống sông xuống biển rồi à?”

 

Bác gái Lục cũng bồi thêm: “Mày ngoài miệng nói nghe hay lắm! Nhưng rồi chẳng phải vẫn ngoan ngoãn gả tới đó sao? Lại còn nhặt được mối hời, có được một tấm chồng cao quý! Giờ thì ghê gớm lắm, vừa mới bay lên cành cao đã dám oán trách cả bà với bác gái mày à?”

 

Người trong thôn Đại Vũ nghe tin liền kéo nhau tới xem đông nghịt, bao nhiêu năm rồi họ chưa từng thấy một chuyện động trời đến thế.

 

Hai chị em cùng giành giật một người đàn ông, chuyện xóm làng bây giờ còn kịch tính, đặc sắc hơn cả xem chiếu bóng ngoài đình!

 

Cha mẹ Lục Ngọc nghe tin, vội vàng chạy tới, hoảng hốt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

 

Lục Ngọc vừa lanh lẹ tránh được cú tát như trời giáng của bà nội Lục. Mặt bà ta đỏ gay, tức đến tím tái, thấy con trai và con dâu mình cứ núp lủi hèn nhát, bà ta liền trút hết cơn giận ban nãy lên đầu họ, gào lên: "Cái đồ nghiệt súc, đẻ ra cái con bé không biết liêm sỉ này!"

 

Cha Lục và mẹ Lục đều c.h.ế.t lặng, hai con người vốn dĩ quá đỗi thật thà, đến cả cãi nhau cũng không biết, giờ đây nỗi oan ức tày trời đổ ập xuống đầu, trong lòng chất chứa bao lời muốn giãi bày nhưng lại như bị chặn họng, chẳng thốt nên lời.

 

Đôi vợ chồng cứ thế đứng ngẩn người ra, như thể bị bà nội Lục mắng cho lú lẫn.

 

Người trong thôn xì xào bàn tán, chỉ trỏ: "Thường ngày thấy con bé Lục Ngọc này hiền lành là vậy, ai dè tâm địa lại sâu độc đến thế?"

 

"Chứ còn gì nữa, khôn ngoan biết chọn lựa, ham leo cành cao."

 

"Nói đi cũng phải nói lại, không tìm được mối tốt thì ai lại chấp nhận mối tồi bao giờ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Nhưng cũng không đến nỗi cướp đi lương duyên của chị gái mình chứ?"

 

"Đúng vậy, đúng là không biết trên dưới là gì!"

 

Tuy Lục Ngọc ra sức phản đối, nhưng ai nấy đều không tin, nhà họ Lục đâu có điên mà lại bỏ lỡ một chàng rể tốt như thế này?

 

Trong lòng ai nấy đều ngầm cho rằng Lục Ngọc mới chính là kẻ có vấn đề.

 

"Cho dù có bị ép kết hôn, nhưng liệu có ai ép được cô ta đội khăn voan lên đầu không? Chẳng phải tự bản thân cô ta đã chấp thuận rồi sao?"

 

"Trời đất ơi, con bé này tuổi còn nhỏ mà đã tinh ranh đến thế rồi ư?"

 

Bà nội Lục càng la mắng dữ dội, càng khiến mọi người tin rằng lời của bà ta là có lý.

 

Lục Ngọc dõng dạc nói: "Tôi xin thề với trời đất, từng lời tôi nói đều là sự thật, nếu có một câu dối trá nào, tôi nguyện chịu tuyệt tử tuyệt tôn. Bà nội, bác gái, các người có dám thề như vậy không?"

 

Người trong thôn vốn khá mê tín dị đoan, vừa nghe Lục Ngọc buông lời nguyền rủa nặng nề đến vậy, lập tức suy đi tính lại những lời cô vừa nói, càng nghĩ càng thấy rùng mình kinh ngạc.

 

"Hai người các người lại để một đứa nhỏ dọa cho sợ à?" Hơn nửa dân làng đều đổ ra, vây lại xì xào bàn tán không ngớt, trong đám đông, lại có kẻ hùa theo.

Phạm Khắc Hiếu

 

Bà nội Lục và bác gái Lục lòng căm hờn ngút trời, đương nhiên không đời nào tự nguyền rủa mình, tuyệt nhiên không dám thề độc, chỉ còn biết quay ra rủa Lục Ngọc không ngớt lời.

 

Bà nội Lục và bác gái Lục kẻ tung người hứng, muốn đổ hết tội lỗi lên đầu Lục Ngọc, nào ngờ gia đình họ Phó vẫn lạnh lùng đứng nhìn, không nói một lời. Dù sao bà nội Lục cũng là người từng trải, đã nếm đủ kinh nghiệm đời, bà ta giật thót mình, trong lòng luôn cảm thấy có điều gì đó sắp vuột khỏi tầm kiểm soát của mình.