Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 70



 

Phó Cầm Duy Rung Động

 

Trưởng thôn nhìn những nguyên liệu tươi ngon đầy ắp sân nhà Lục Ngọc, nói: “Dạo này, Lục Kiều có vẻ hơi có lời ra tiếng vào với cô thì phải?”

 

Lục Ngọc lập tức cảnh giác: “Chị ta đến chỗ ông mách lẻo rồi sao?”

 

Trưởng thôn không phủ nhận: “Những chị em trong nhà như các cô, vẫn nên tương thân tương ái thì hơn. Còn chuyện buôn bán thì tôi không quản, miễn không phạm pháp là được!”

 

Cuối cùng ông ta nói thêm: “Huyện sẽ tuyên dương cô là cá nhân tiên tiến. Đến lúc đó cô đi cùng tôi nhé.”

 

Đây cũng là niềm vinh dự của thôn mình.

 

Lục Ngọc gật đầu đồng ý. Trưởng thôn nhìn những thứ cô đang làm, mấy lần dặn cô nên giữ kín tiếng một chút, Lục Ngọc cũng thuận theo.

 

Đợi sau khi ông ta đi, ba chị dâu liền vội vàng xúm lại hỏi: “Trưởng thôn nói gì với em thế?”

 

Lục Ngọc kể lại chuyện Lục Kiều đã nói xấu cô với trưởng thôn cho các chị nghe.

 

Nếu Lục Kiều đã dám làm chuyện này, Lục Ngọc cũng chẳng việc gì phải che đậy cho cô ta.

 

Mấy chị dâu tức điên lên: “Chuyện làm ăn của nhà chúng ta liên quan gì tới nó, sao nó cứ như muốn phá bĩnh vậy chứ.”

 

“Đúng đấy!”

 

Do lần này nguyên liệu khá nhiều, cho nên khi chế biến xong mẻ đầu tiên, Lục Ngọc chia cho mỗi người hai cái.

 

Lần này ai nấy đều ăn rất thỏa mãn, khen ngon tấm tắc. Phần lớn còn lại đều được để đó ngâm tẩm gia vị.

 

Trong sân ngập tràn mùi thơm cay nồng, vô cùng quyến rũ.

 

Đến tối, Lục Ngọc mới để ý thấy Phó Cầm Duy luôn giữ vẻ trầm mặc, ánh mắt còn có chút tránh né cô.

 

Cô nghĩ có lẽ những lời của Lục Kiều đã chạm vào lòng tự ái của anh.

 

Vẫn quyết định nói rõ chuyện này, cô nói với Phó Cầm Duy: “Không giống như những gì Lục Kiều nói đâu, Lý Dục Tài chỉ là đến chỗ em mua ít đồ thôi, em chẳng hề tiếp xúc gì với anh ta cả, anh đừng nghe người khác nói bậy!”

 

Phó Cầm Duy chỉ đáp biết rồi. Anh căn bản không bận tâm những lời nói vớ vẩn của Lục Kiều, ngược lại, trong lòng anh trỗi dậy nhiều cảm xúc từ câu "chồng" và những lời khen ngợi ban chiều của Lục Ngọc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc hai người đi ngủ, khoảng cách giữa họ xa vời vợi. Phó Cầm Duy đang cố gắng kiềm chế bản thân.

 

Tuy hai người vẫn luôn ai ngủ phần nấy, nhưng lần đầu tiên lại cách xa đến vậy, chính giữa giường như có một dòng sông bạc chia cắt, Lục Ngọc bỗng nhiên không vui. Cô cảm thấy người đàn ông này thật nhỏ mọn, mình đã giải thích rõ ràng với anh rồi mà.

 

Thế là cô cố ý xích lại gần Phó Cầm Duy hơn.

 

Phó Cầm Duy lập tức ngồi dậy, nói muốn xuống đất ngủ.

 

Lục Ngọc tức chết: “Tùy anh!”

 

Một mình cô nằm trên giường, lại càng cảm thấy vui vẻ tự tại hơn.

 

Phó Cầm Duy vừa trải chăn xuống đất thì mẹ chồng gõ cửa bước vào. Bà vốn định nói chuyện chung vốn làm ăn ngày mai, bà cũng muốn góp một phần.

 

Kết quả vừa vào đã nhìn thấy hai vợ chồng ngủ riêng. Bà đen mặt đuổi Phó Cầm Duy lên giường: “Các con vừa mới cưới, không được phép ngủ riêng. Mẹ còn đang đợi bồng cháu đấy!”

 

Chỉ một câu nói lại khiến Phó Cầm Duy đỏ mặt tía tai.

Phạm Khắc Hiếu

 

Lục Ngọc luôn cảm thấy việc kết hôn với Phó Cầm Duy chỉ là một giải pháp tạm thời. Đợi sau này khi tự mình làm ăn riêng được, cô sẽ ly hôn để có thể tự do làm chủ cuộc đời mình.

 

Thế nhưng phải công nhận, Phó Cầm Duy, với tư cách một người đồng hành "hợp tác", vẫn vô cùng ăn ý!

 

Lúc này, Phó Cầm Duy nằm yên trên giường không nói gì, nhưng Lục Ngọc có thể cảm nhận rõ cả cơ thể anh đang căng cứng. Lục Ngọc cũng chẳng bận tâm đến anh, nghĩ bụng ngày mai còn bao nhiêu chuyện phải lo, cô cứ thế mà ngủ trước.

 

Rất nhanh, tiếng thở đều đều của cô gái truyền đến. Trong lòng Phó Cầm Duy lúc này mới thở phào một hơi. Cô ngủ thật sâu giấc. Anh không nhịn được mà khe khẽ xích lại gần. Thậm chí vừa nãy khi nghe mẹ nhắc đến chuyện sinh con đẻ cái, anh còn cảm thấy có vài phần xao xuyến.

 

Sau đó, anh thầm đọc lại những bài chính trị từng học thời đi học, để cố gắng tĩnh tâm. Thế nhưng, theo tiếng thở đều đặn của Lục Ngọc, anh lại như bị ma xui quỷ khiến, khẽ ôm lấy cô. Cô ngủ quá say, hẳn sẽ không dễ dàng thức giấc đâu.

 

Cô thật sự rất thơm, lại còn mềm mại biết bao.

 



 

Ở một góc khác, Lục Kiều đang cãi vã om sòm với bác gái Lục.

 

Bác gái Lục cứ thế lẳng lặng vào huyện mà không nói cho ai hay. Khi trở về, bà ta bị bác trai mắng cho một trận té tát. Chưa hết, về đến nhà cơm nước nguội lạnh, bà ta lại bị bà nội Lục la rầy tiếp. Trong lòng chất chứa một cục tức, bà ta miễn cưỡng dọn bữa cơm, rồi gọi con gái mình sang một bên: "Con nói rõ đầu đuôi cho mẹ nghe xem rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

 

Bác gái Lục vốn tưởng Lục Kiều đã chiếm được tình cảm của người ta rồi, ai ngờ người đó lại còn ghét bỏ cô ta ra mặt.