Lục Kiều biết mình không nên nói những lời như vậy, nhưng cô ta bị Lục Ngọc coi thường nên cũng rất tức giận: “Tôi thích ai không liên quan gì đến cô, đợi sau này cuộc sống của tôi đổi đời, cô đừng có mà ganh tị.”
Sau này Lý Dục Tài chắc chắn sẽ là người của cô ta, điểm này cô ta hoàn toàn tin chắc. Lục Kiều cất lời cảnh cáo Lục Ngọc đừng làm những chuyện vô vị nữa.
Nói đoạn, cô ta hất cao cằm rồi bỏ đi.
Lục Ngọc quay sang nhìn Phó Cầm Duy, nhẹ giọng hỏi: “Có phải chị ta đầu óc có vấn đề không?”
Phó Cầm Duy gật đầu.
Hai người tiếp tục về thôn. Xe ba bánh ở trong thôn rất hiếm, vậy nên vừa về đến nơi, đã có không ít ánh mắt đổ dồn về phía họ.
Thấy Lục Ngọc không chỉ trở về mà còn mang theo một xe chất đầy hàng hóa, trong lòng mọi người không khỏi có chút tò mò: “Ấy, đây là làm gì vậy?”
Nhìn kỹ thì toàn là cánh vịt, cổ vịt, những thứ xương xẩu chẳng có bao nhiêu thịt.
Lục Ngọc giải thích: “Cháu làm chút đồ bán thêm thôi, cháu cũng không thể cứ ở nhà ăn bám mãi được.”
Chuyện hai người họ ngày nào cũng đi sớm về khuya, sống trong một thôn nhỏ thì không tài nào giấu giếm được.
Thế thì chi bằng cứ nói thẳng ra.
Mấy chị dâu khác của Lục Ngọc đều ra đồng làm việc quần quật, còn cô lại nhàn rỗi ở nhà. Cứ kéo dài thế này chắc chắn sẽ bị người ta nói ra nói vào.
Người trong thôn nhìn một chậu cánh vịt, cổ vịt chẳng đáng giá bao nhiêu tiền, liền thắc mắc: “Có ai ăn mấy thứ này đâu mà bán?”
Lục Ngọc nói chuyện rất cẩn trọng: “Cứ làm thử xem sao, lỡ như có người thích thì sao ạ?”
Nói xong, mọi người cũng tản đi. Họ nhanh chóng về đến nhà. Phó Cầm Duy không để cô nhúng tay vào, một mình bê hết đồ đạc từ trên xe xuống.
Ba cô chị dâu lập tức chạy tới phụ giúp.
Nhìn thấy nhiều hàng như vậy, mắt họ sáng bừng lên, khóe miệng cũng không kìm được mà nhếch lên, thầm nghĩ: bán được nhiều tiền thì sẽ được chia nhiều!
Phạm Khắc Hiếu
Quả nhiên, Lục Ngọc vừa vào nhà liền chia tiền cho họ. Hôm nay mỗi người được thêm năm hào so với hôm qua.
Mấy cô chị dâu này lập tức hăng hái hẳn lên, không cần dặn dò, ai nấy đều cùng nhau rửa sạch, phân loại nguyên liệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục Ngọc mua thêm một số vị thuốc bắc. Cô vào bếp trước, phối trộn các loại nguyên liệu rồi nấu nước điều vị, ngâm khử mùi tanh sau đó mới cho vào nồi hầm.
Chị ba Phó thốt lên: “Người ta nói ngon, nhưng cũng thật phiền phức.” Nhìn những vị thuốc bắc mà Lục Ngọc lấy ra, mấy thứ này họ chưa từng thấy bao giờ.
Tất cả mọi người đều tất bật làm việc.
Đối với người nông thôn mà nói, quả thật cổ vịt, cánh vịt kho là một món ăn rất mới mẻ. Chuyện này vừa bị Lục Kiều biết được, cô ta lập tức chạy tới chỗ trưởng thôn cáo trạng.
Bây giờ trưởng thôn nhìn thấy cô ta là lại thấy đau đầu, ông bực mình nói: “Lại có chuyện gì nữa đây?”
Trong ngữ khí của ông lộ rõ sự mất kiên nhẫn. Những chuyện lùm xùm trong thôn dạo gần đây đều có liên quan tới nhà cô ta.
Lục Kiều cũng chẳng mảy may để ý đến thái độ của trưởng thôn, cô ta nói: “Lục Ngọc lén lút bán đồ trong huyện. Cô ta không tham gia hoạt động tập thể, bản thân việc này đã là sai rồi.”
Trưởng thôn nhìn Lục Kiều, trong lòng cũng có chút bất mãn. Thế nhưng ông ta không nói gì. Dù gì cũng là chị em một nhà, bây giờ lại nhắm vào Lục Ngọc như vậy là có ý gì chứ?
Lục Ngọc không tham gia hoạt động tập thể là có nguyên nhân. Nhà họ Phó có nhiều nhân lực lao động, không thiếu một người như cô. Thêm nữa, cơ thể cô vốn yếu ớt, hay đau bệnh.
Trước đây, khi còn ở nhà mẹ đẻ, cô cũng chưa từng tham gia các hoạt động tập thể, nhưng chuyện mua bán đồ này quả thật đáng để tranh luận.
Trưởng thôn nói: “Có chuyện này à? Vậy để tôi đi tìm hiểu một chút.” Nói xong, ông liền bảo Lục Kiều đi trước.
Ông ta còn chưa kịp xuất phát thì đã bị người bưu tá ngăn lại.
Những thư kiện của mấy thôn bên dưới đều do người bưu tá này mang tới, đều là người quen cũ cả. Vừa nhìn thấy trưởng thôn, anh ta liền tươi cười chúc mừng: “Đây là thư tuyên dương từ phía trên gửi xuống!”
Trưởng thôn không ngờ họ dính dáng tới Lâm Mạnh mà còn nhận được giấy khen, liền mở ra xem. Hóa ra đó không phải thư tuyên dương cho thôn, mà là giấy khen dành cho Lục Ngọc vì đã "thấy việc nghĩa không từ nan".
Chắc hẳn là chuyện liên quan đến ông cụ Lý, bởi ông là người có tiếng tăm, từng được lãnh đạo cấp trên thăm hỏi. Trên giấy viết, ngày mười lăm tháng sáu, huyện sẽ mở đại hội tuyên dương, và khi đó sẽ trao tặng danh hiệu cá nhân tiên tiến cho cô.
Trong thôn vẫn duy trì cuộc sống tập thể, cho dù một cá nhân có được danh hiệu vẻ vang, thì đó cũng là niềm vinh dự chung của cả thôn.
Trưởng thôn vô cùng phấn khởi, lập tức đến nhà họ Phó tìm Lục Ngọc, rồi kể chuyện đại hội tuyên dương.
Lục Ngọc cũng rất vui.