Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 76: Chị Cả Xảy Ra Chuyện Rồi



 

Trưởng thôn triệu tập tất cả bà con ra bãi đập thóc. Nghe tin mà ông giận đến nỗi chỉ muốn bật cười: "Rốt cuộc là đứa nào dám làm cái chuyện thất đức này? Mau chóng trả lại cho cụ, cái loại người gì mà ti tiện, chuyện gì cũng dám làm! Lời khó nghe tôi xin nói trước, nếu tôi mà phát hiện ra đứa nào làm cái việc trái luân thường đạo lý này, tôi sẽ bắt nó ra giữa đình cho cả thôn xem rõ cái bản mặt đó của nó!"

Phạm Khắc Hiếu

 

Sau lời cảnh cáo đanh thép của trưởng thôn, mọi người mới lục tục giải tán.

 

Có người hỏi bà cụ Lục: “Bà nghĩ lại xem có lầm lẫn gì không?”

 

Bà cụ Lục khóc sưng húp cả mắt, hai trăm đồng tiền tiết kiệm bao năm nay đã không cánh mà bay, thật là không cam lòng nổi!

 

“Không đời nào, ngày nào tôi cũng kiểm tra từng li từng tí.” Bà cụ Lục quả quyết.

 

Đó là món tiền quý như vàng, ít nhất mỗi ngày bà cũng phải xem qua một lần cho yên tâm.

 

Bác gái Lục đứng cạnh đó cũng khóc than theo: “Đồ khốn nạn! Kẻ nào vô đạo đức đến mức đó, chắc chắn sẽ không được c.h.ế.t yên thân đâu!”

 

Bà ta rủa cho kẻ trộm phải c.h.ế.t không toàn thây, cốt là để bà cụ già này không còn nghi ngờ bà ta nữa.

 

Lục Kiều nghe vậy, thoáng chút mất tự nhiên.

 

Mấy bà thím hàng xóm xúm lại hỏi: “Thế hôm nay cháu vẫn cứ ở nhà cả ngày sao?”

 

Lục Kiều đáp lời: “Cháu vừa mới đi bán món rau cuộn về đây ạ.”

 

Cô ta vội vàng tách mình ra khỏi diện nghi vấn.

 

Chuyện Lục Ngọc ra ngoài buôn bán cũng được coi là kẻ đầu tiên dám làm cái điều mà thiên hạ chưa ai dám. Giờ Lục Kiều cũng làm theo. Có người muốn hỏi xem món hàng này bán có được không, nhưng ngại ngùng không dám mở lời trước mặt bà cụ Lục. Dù gì thì người ta cũng đang mất của, khóc lóc om sòm cả lên.

 

Bác gái Lục và bác trai đều đã ra đồng làm việc từ sớm. Chỉ có một mình bà cụ Lục tất bật ở sân trước mà không hề bước chân ra ngoài. Bà ta tức tối không thôi, đập bàn nói: “Trừ khi tiền mọc chân mà tự chạy đi được, chứ không thì cớ gì lại nói mất là mất cơ chứ!” Chuyện này quả thực quá đỗi quỷ dị.

 

Mấy người đứng cạnh nghe vậy chỉ cười hì hì, không hùa theo bà cụ Lục mà chửi bới. Nếu bà ta đã ở nhà cả ngày không ra ngoài thì làm sao của cải giấu trong nhà lại có thể bị kẻ lạ mặt lấy đi được chứ!

 

Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía bác gái Lục và bác trai, mang theo vẻ nghi hoặc khó hiểu.

 

Ngược lại, chẳng mấy ai nghi ngờ Lục Kiều.

 

Lục Kiều vẫn đang giấu mớ tiền cuộn tròn trong tay áo, biết chắc sẽ không ai phát hiện ra. Cô ta nói vài lời an ủi qua loa, rồi ngẩng đầu muốn tìm Lục Ngọc và Phó Cầm Duy thì mới phát hiện hai người họ đã không còn ở đó nữa.

 

Trong sân nhà họ Phó, chị ba Phó vừa làm việc vừa rôm rả nói: “Ấy da, ai mà ngờ bà cụ Lục lại có của ăn của để đến thế! Phen này là hời cho tên trộm rồi còn gì!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Đúng rồi còn gì, những hơn hai trăm đồng bạc chứ ít ỏi gì đâu, thật không tài nào nhìn ra nổi!”

 

Cả đám vừa nói chuyện rôm rả vừa tay chân thoăn thoắt làm việc.

 

Hôm nay, lượng hàng hóa cần xử lý còn nhiều hơn cả hôm qua nữa.

 

Chị ba Phó liền xán lại gần Lục Ngọc, nói với giọng nịnh nọt: “Thật chẳng biết chú tư nhà mình có phúc đức gì mà cưới được cô em Lục Ngọc làm vợ! Vừa xinh xắn lại còn khéo tay, nấu nướng thì khỏi phải chê!”

 

Lục Ngọc khẽ cười, đáp: “Chị ba cứ khen mãi thế này, em cũng thấy ngượng ngùng quá!”

 

Chị hai Phó thấy vợ chú ba ra sức mà tâng bốc Lục Ngọc, chị ấy cũng không chịu kém cạnh, chen lời nói: “Đúng thế rồi còn gì! Tiểu Ngọc nhà mình tài giỏi hơn cái cô Lục Kiều kia gấp mấy lần!”

 

Nhắc đến Lục Kiều, trong lòng chị ấy vẫn còn đôi chút ấm ức: “Trước đây tuy trông không xinh xắn gì, nhưng cũng được coi là đứa con gái hiền lành, thật thà. Không biết bây giờ làm sao, nhìn ánh mắt nó cứ thấy như đang toan tính điều gì ấy.”

 

Bây giờ nhìn ánh mắt Lục Kiều cứ đảo qua đảo lại, chị ấy đột nhiên chẳng còn ưa nổi nữa. Tuổi còn trẻ, cớ sao lại biến chất đến nhường này.

 

Mấy ngày gần đây, nhờ có Lục Ngọc mà họ kiếm chác được đôi chút, nên ai nấy cũng ra sức mà nịnh bợ cô.

 

Lục Ngọc không nói thêm lời nào. Từ đằng xa, cô đã thấy bóng dáng chị dâu Hồng đang vội vã chạy tới, chị ấy vừa thở hổn hển vừa nói: “Tiểu Ngọc ơi, em mau về nhà một chuyến! Chị cả em có chuyện lớn rồi!”

 

Lục Ngọc nghe xong, mặt biến sắc, lập tức chạy vội ra ngoài.

 

Chị ba Phó nhanh nhảu, vội vàng thúc Phó Cầm Duy một cái: “Chú tư, chú cũng đi theo xem thử tình hình thế nào! Người một nhà phải biết che chở cho nhau, không thể để ai phải chịu ấm ức được!”

 

Phó Cầm Duy nghe vậy, cũng vội vàng bước theo sau.

 

Chị ba Phó rướn cổ cố nhìn theo, chị ta vốn là người thích hóng chuyện náo nhiệt nhất làng, nhưng tay chân vẫn còn đang bộn bề công việc, nên đành quay sang hỏi chị dâu Hồng: “Này Tiểu Hồng, có chuyện gì với nhà vợ chú tư đấy?”

 

Chị ấy chợt nhớ ra người chị cả của Lục Ngọc đã gả sang tận thôn khác.

 

Chị dâu Hồng thở dài, nói: “Ôi chao, đừng nhắc đến nữa! Con bé Lục Bình, chị cả của Tiểu Ngọc, bị người ta đánh cho không còn một mảnh xương lành lặn nào trên người!”

 

Tuy nói cái làng này dân tình vốn dĩ hung hãn, va chạm ẩu đả là chuyện thường tình như cơm bữa, nhưng bị đánh đập đến mức này thì quả thật hiếm có khó tìm.

 

Nghe xong, mấy chị dâu đều xúm vào mắng nhiếc rể cả Lục Bình chẳng phải giống người. Đã làm rể thì phải coi trọng gia đình vợ, đằng này lại ra tay vũ phu, đúng là thứ súc sinh.