Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 77: Bạo lực gia đình



 

Khi Lục Ngọc chạy về nhà, từ xa đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của mẹ Lục.

 

Lục Ngọc là con gái út. Sau khi cô xuất giá, trong nhà chỉ còn lại hai ông bà già. Trong số mấy chị em gái, duy chỉ có Lục Ngọc vẫn ở lại trong thôn.

 

Đã vậy, họ còn cạch mặt với bên nhà nội họ Lục. Giờ xảy ra chuyện, chẳng biết trông cậy vào ai, đành phải bất đắc dĩ tìm đến Lục Ngọc.

 

Lục Ngọc bước vào nhà. Chị cả Lục Bình năm nay mới ngoài ba mươi, vậy mà mái tóc đã điểm bạc quá nửa. Trên mặt chị bầm tím loang lổ, vành mắt đỏ hoe sưng húp, hằn lên vẻ mệt mỏi, như sắp không thể mở nổi nữa. Khắp người chị hằn đầy vết m.á.u do bị đai lưng da quất. Đứa bé gái chừng năm tuổi đi cùng, trên người cũng chẳng khá khẩm gì, đầy những vết bầm do bị đánh đập.

 

“Mẹ ơi, chị cả sao thế này?” Lục Ngọc nhìn thấy cảnh tượng ấy cũng hít vào một ngụm khí lạnh.

 

Cha Lục thốt lên, giọng vẫn còn hổn hển: “Là cái thằng súc sinh Tiết Thắng Lợi đó ra tay đánh con!” Người đàn ông chân chất, hiền lành cả một đời, thấy con gái mình chịu cảnh ức h.i.ế.p đến thế này, hận không thể liều mạng với thằng con rể khốn nạn kia.

 

Cha Lục sắp tức điên, mẹ Lục thì khóc đến khàn cả giọng, không một ai có thể đứng ra chủ trì mọi việc. Lục Ngọc liền nói: “Anh Cầm Duy, anh mau đạp chiếc xe ba bánh của nhà mình đến đây, chúng ta phải đưa chị cả tới trạm xá xử lý vết thương ngay thôi.”

 

Lúc này mẹ Lục mới như sực tỉnh, nước mắt chảy ròng ròng mà bắt đầu tìm tiền. Lục Ngọc cũng ôm lấy cháu gái. Đứa trẻ này trông đã năm tuổi, vậy mà ôm vào tay lại nhẹ bẫng, gầy guộc. Cô xót xa đến nhói lòng.

 

Chẳng mấy chốc, anh Cầm Duy đã đạp chiếc xe ba bánh đến. Cả nhà vội vàng đưa người lên xe, cấp tốc thẳng tiến tới trạm xá thôn.

 

Nói rõ tình hình xong, vị bác sĩ ở trạm xá vội vàng cấp cứu. Lục Ngọc cùng mẹ Lục là phận nữ quyến, đành phải nén lòng, giúp chị cởi bỏ lớp quần áo rách bươm. Dưới lớp áo mỏng manh ấy, những vết thương mới chồng chất lên vết sẹo cũ, tầng tầng lớp lớp, chồng chéo đến ghê người. Ngay cả nữ bác sĩ ở trạm xá, một người đã chứng kiến không biết bao cảnh đời, nhìn thấy cũng phải rủa thầm tên ác nhân đã ra tay.

 

Vị bác sĩ ở trạm xá vội vàng vén mí mắt của chị Lục Bình ra, dùng chiếc đèn pin nhỏ rọi thẳng vào tròng đen, nhưng chẳng thấy có chút phản ứng nào.

 

“Mau đưa đến bệnh viện huyện! Ở đây chúng tôi không thể chữa trị được.”

Phạm Khắc Hiếu

 

Nghe thấy bác sĩ nói chuyện căng thẳng như vậy, người nhà họ Lục cũng không dám chậm trễ. May mà có xe ba bánh. Phó Cầm Duy đạp xe ba bánh rất nhanh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lục Ngọc và mọi người cứ thế chạy bộ bám theo suốt dọc đường, cho đến khi tới được bệnh viện huyện, lập tức đưa chị cả vào thẳng phòng cấp cứu.

 

Lục Ngọc cẩn thận nhờ người kiểm tra cho cháu gái. Con bé chỉ bị ngoại thương ngoài da, nhưng lại suy dinh dưỡng đến mức đáng sợ.

 

Lục Ngọc mua vội một chai nước đường gluco ở bệnh viện, mở nắp ra rồi đút cho con bé uống từng ngụm. Cô hỏi cháu gái: “Con tên gì?”

 

Chị cả gả đi ngoài thôn, cũng chẳng còn liên lạc gì nữa. Tuy nói là cháu gái ruột, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Lục Ngọc gặp mặt con bé.

 

“Tiết Tiện Hóa.” Giọng con bé lí nhí như muỗi kêu.

 

Lục Ngọc cứ ngỡ mình nghe lầm, bèn hỏi lại một lần nữa. Khi đã chắc chắn mình không nghe nhầm, ngọn lửa giận dữ bỗng trào dâng trong lòng cô.

 

Cô không thể nào hiểu nổi một kẻ cặn bã đến mức nào mới có thể đặt cho cháu ruột của mình một cái tên đầy sỉ nhục, thấp hèn đến vậy. Cô mất đi lý trí, hận không thể hung hăng đánh tên khốn đó một trận.

 

Một đứa trẻ một hai tuổi đã biết cảm nhận những cảm xúc xung quanh, huống chi cháu gái cô đã năm tuổi rồi. Một cái tên như vậy sẽ gây ra tổn thương lớn đến mức nào cho tâm hồn non nớt của con bé!

 

Phó Cầm Duy khẽ choàng tay qua vai Lục Ngọc từ phía sau, vỗ nhẹ trấn an, bảo cô bình tĩnh lại. Lúc nãy, cả người cô cũng run rẩy khẽ khàng.

 

Mẹ Lục run rẩy lấy ra toàn bộ số tiền hơn bốn mươi đồng mình có, nước mắt vẫn cứ chảy dài ròng ròng.

 

Lục Ngọc cố gắng lấy lại bình tĩnh, chợt nhận ra cả nhà ai nấy đều đã suy sụp. Cô biết mình không thể gục ngã vào lúc này, đành nén tiếng thở dài, khẽ bảo: “Mẹ ơi, đừng khóc nữa.”

 

Trên hàng ghế dài ngoài phòng cấp cứu, tấm rèm vải trắng treo lờ lững trước phòng, in dòng chữ ba chữ to "GIỮ IM LẶNG" có phần nghiêm khắc. Họ chỉ có thể nén tiếng khóc vào trong, cố gắng không để ai nghe thấy. Lúc này, mẹ cô ôm Lục Ngọc nức nở nói: “Mẹ thật sự không ngờ chị cả của con lại phải chịu đựng cuộc sống cơ cực đến vậy!”

 

Cha Lục đứng cạnh đó, nghẹn ngào tiếp lời. Ông kể rằng khi chị cả vừa mới kết hôn, ông bà cũng có tới thăm Lục Bình. Nhưng vừa đến nơi, con rể đã nổi giận, buông lời cay nghiệt rằng họ đến để “moi tiền”, muốn “hưởng lộc” từ đứa con gái đã đi lấy chồng. Cả hai ông bà muốn mắng chửi tên khốn bạc đó, nhưng lại sợ Lục Bình sẽ chịu khổ thêm ở nhà chồng, nên sau khi quay về cũng không còn dám tới nữa. Nào ngờ, tên này lại càng đốn mạt hơn.