Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 78:



 

Trước đây Lục Ngọc vẫn còn nghĩ sẽ đợi chị cả tỉnh lại, xem ý chị ấy thế nào rồi mới quyết định. Nhưng giờ đây, chị cả đang nằm trong phòng cấp cứu, sống c.h.ế.t chưa rõ, còn đứa cháu gái thì suy dinh dưỡng, gầy trơ xương, ốm yếu như con mèo hoang mắc mưa. Kẻ gây ra tất cả lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Phạm Khắc Hiếu

 

Cô gằn giọng: “Khốn nạn! Tôi phải trị tội hắn ta.”

 

Phó Cầm Duy suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh có một người bạn học cấp hai cũng ở thôn của chị cả em, anh sẽ tìm bạn học hỏi thăm tình hình bên đó trước. Còn em…”

 

Anh nhìn cô, ánh mắt kiên định: “Hai chúng ta chia nhau hành động. Anh đi báo cảnh sát, nếu loại người này có thể tiêu d.a.o ngoài vòng cương tỏa của pháp luật, thì đó chính là sự sỉ nhục của luật pháp.”

 

Phó Cầm Duy cũng biết Lục Ngọc đã vô cùng tức giận, liền gật đầu: “Được.”

 

Cha Lục và mẹ Lục bình thường vốn nhút nhát, sợ hãi, luôn lo làm mất lòng người khác. Thậm chí còn chưa bắt đầu làm mất lòng đã nghĩ đến việc đối phương sẽ trả thù họ thế nào, càng thêm sợ hãi. Nhưng bây giờ, thấy Lục Ngọc muốn báo cảnh sát, họ không hề phản đối chút nào. Chuyện con rể làm thực sự quá đáng, họ đều hận không thể một sống một c.h.ế.t với tên đó.

 

Lục Ngọc hỏi thăm đồn công an ở đâu, sau đó ôm đứa cháu gái đến đó.

 

Bây giờ nhà họ Lục chỉ còn Lục Ngọc chống đỡ, cô nhất định không thể ngã xuống.

 

Tuy nhiên, chuyện báo cảnh sát này, rất nhiều đồng chí cảnh sát không thích xuống nông thôn thực thi pháp luật. Bởi vì nông thôn vốn quen thói bao che, lại thêm sức ảnh hưởng của dòng họ, tông tộc rất lớn. Cảnh sát chuyên xử lý chuyện gia đình bình thường đều không thích nhúng tay vào, nhưng lần này hành vi của tên cặn bã đó đã chạm tới giới hạn của cô.

 

Cô phải lay động lòng trắc ẩn của các đồng chí cảnh sát, để họ đồng ý lập án.

 

Cô nghĩ, mình nên tỏ ra đáng thương một chút, có lẽ sẽ dễ dàng nhận được sự giúp đỡ hơn. Cô định sẽ giả vờ khóc lóc thảm thiết, đợi đến khi vụ án được lập xong xuôi rồi mới bình tĩnh tính toán chuyện nhà.

 

Nhưng khi ôm đứa cháu gái gầy guộc, nhẹ bẫng trong vòng tay, những giọt nước mắt ấm nóng lại bất giác tuôn rơi.

 

Đến đồn công an, cô khóc tới nghẹn ngào.

 

“Đồng chí cảnh sát, tôi muốn báo án,” Lục Ngọc thốt lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Một đồng chí cảnh sát hỏi: “Sao vậy, cô đừng gấp, cứ từ từ nói.”

 

Lục Ngọc nói trong tiếng nấc: “Tôi muốn tố cáo anh rể của tôi về tội cố ý gây thương tích nghiêm trọng, và ngược đãi trẻ con.” Ngừng một chút, cô lại nức nở nói tiếp: “Chị cả tôi là cô gái hiền lành nhất các thôn quanh đây, sau khi gả cho một tên ế vợ ngoài thôn, đã bị đánh đập tới mức bây giờ phải đưa vào bệnh viện cấp cứu rồi. Còn đây là cháu gái năm tuổi của tôi!”

 

Trong số các đồng chí cảnh sát cũng có một vài người đã làm cha làm mẹ, vừa nhìn thấy đứa trẻ này liền sửng sốt: “Tôi còn tưởng cô bé mới chỉ hai ba tuổi chứ!”

 

Lục Ngọc đưa tờ chẩn đoán của bác sĩ ra: “Suy dinh dưỡng nghiêm trọng.”

 

Đây đã là thập niên 80 rồi, không phải là niên đại đói c.h.ế.t người như năm đó. Bây giờ, đều đã ăn lương thực kinh tế, nhà nhà ăn cơm nồi lớn, có thể để đứa trẻ đói thành ra thế này quả thật là hành vi ngược đãi rồi.

 

Lục Ngọc nói tiếp: “Các đồng chí không thể ngờ rằng đứa nhỏ này thậm chí còn không có tên gọi tử tế. Không ai lại chà đạp người khác đến mức đó. Tuy nhà tôi không giàu có, nhưng các con gái đều được dốc lòng nuôi dưỡng trong nhà. Đến nhà anh ta, chị ấy bị đánh còn thua cả súc sinh. Tôi muốn khởi tố hắn ta.”

 

Vào thập niên 80, công tác phổ cập pháp luật còn chưa hoàn chỉnh, chuyện kiện tụng này vẫn còn là một khái niệm mới mẻ.

 

Mấy năm gần đây, cơ quan pháp luật ở huyện này hiếm khi có vụ kiện nào lớn. Vậy mà giờ đây, Lục Ngọc đã thực sự phẫn uất tới mức phải làm đơn tố cáo!

 

Các đồng chí cảnh sát bấy giờ nói: "Chuyện này..." Họ đang hỗ trợ thành phố xử lý một số vụ án lớn, nhân lực thiếu thốn. Mỗi ngày còn phải có người túc trực ở đồn. Dù lòng họ rất đỗi thông cảm cho hoàn cảnh của cô, nhưng tình hình thiếu người khiến họ đành bó tay.

 

Đúng lúc họ định từ chối Lục Ngọc, thì đồng chí Trần, cán bộ cảnh sát vừa được cử đi học tập ở thành phố về tới, kinh ngạc thốt lên: "Lục Ngọc?"

 

Chính anh Trần là người đã xử lý vụ việc gả thay của cô ban đầu. Anh vốn là một người cương trực, công tâm. Nghe Lục Ngọc trình bày xong, anh vô cùng tức giận. Anh cũng có con, vừa thấy hai mẹ con bị đẩy vào cảnh khốn cùng như vậy, lòng anh không khỏi đau xót.

 

Nhưng rất nhanh, anh Trần lại nói: "Hiện giờ đồn đang khó khăn, thiếu người trầm trọng." Người được cử đi học tập như anh sẽ nhanh chóng được điều về đồn thành phố làm việc. Tổng cộng toàn huyện chỉ còn lại vỏn vẹn ba người trực chiến.

 

Lục Ngọc dứt khoát nói: "Anh làm ơn giúp tôi lập hồ sơ vụ việc trước, rồi tiến hành khám nghiệm thương tích, lập một biên bản báo án thật cụ thể. Tôi sẽ tự mình đứng ra tố cáo bọn họ!"