Lục Ngọc biết, mấy món quà mọn hay lợi lộc nhỏ nhặt chẳng thể lay chuyển được vị trưởng thôn này. Cô bèn đánh đòn quyết định, nói: “Thưa trưởng thôn, cháu nghe người ta bàn tán rằng có bí quyết ủ phân hữu hiệu. Ruộng đất của thôn chúng ta có hạn, chỉ cần làm cho đất đai thêm màu mỡ, sản lượng nhất định sẽ tăng cao, như thế có thể vượt mặt các thôn khác.”
Vị trưởng thôn này là điển hình của những người chỉ chăm chăm vào việc đồng áng, sản xuất.
Thời này, giữa các thôn với nhau vẫn thường phân định hơn kém, nghe nói bên ngoài có những kỹ thuật tiên tiến trong nông nghiệp. Thế nhưng, một trưởng thôn nhỏ bé như ông ta làm gì đủ cấp bậc, cũng chẳng thể ra ngoài học tập. Bởi vậy, mỗi ngày ông đều đọc báo, cốt là muốn xem liệu có bí quyết làm ăn gì được đăng tải hay không.
Hôm nay, bỗng nghe Lục Ngọc nói vậy, mắt ông lập tức sáng rực: “Thật ư?”
Những điều Lục Ngọc nói đều là những kiến thức sẽ được phổ biến rộng rãi trong tương lai. Kỹ thuật ủ phân, các giống cây trồng năng suất cao cũng đã được nghiên cứu ra từ chính thời kỳ này, chỉ là vì thông tin chưa được lưu thông rộng rãi, ở nông thôn thì càng chẳng mấy ai hay biết.
Trưởng thôn hỏi dồn: “Làm thế nào?”
Lục Ngọc đáp: “Trước đây cháu từng đọc được trong một quyển sách cũ, nhưng tiếc là cuốn sách đó sau này đã bị người ta đốt mất rồi. Để cháu xử lý xong chuyện trong nhà, sẽ âm thầm nói chuyện này cho chú hay!”
Trưởng thôn nghe xong, phì cười: “Con bé này, quả là lanh lợi hơn cả cha mẹ nó.” Ông ta thừa biết, cô là đứa chẳng bao giờ thấy lợi mà chịu ra tay đâu.
Ông ta nói: “Thôi được, tôi sẽ đích thân đi tìm mấy người sang thôn Tiết Gia nói chuyện một chuyến.”
Lục Ngọc nói khẽ: “Vậy cháu xin cảm ơn chú Vương nhiều lắm ạ.”
“Thôi được rồi, không còn việc gì thì cháu về trước đi. Đợi tôi sắp xếp xong xuôi sẽ thông báo cho cháu hay.”
Đừng tưởng chức vị trưởng thôn chẳng lớn lao gì, nhưng ông ấy đã trải qua bao nhiêu chuyện đời. Nếu ông ấy đã chịu ra tay xử lý, thì chắc chắn sẽ có nhiều thủ đoạn khôn khéo hơn cô nhiều.
Lục Ngọc lòng đầy biết ơn, vội vã rời đi.
Đợi người đi khuất, trưởng thôn Vương mới nhón một miếng cổ vịt, mở nút chai rượu ra, uống một ngụm. Khi nhấm nháp, ông ta còn lẩm bẩm: “Chẳng trách con bé có thể mở hàng bán, tay nghề này quả thật ngon tuyệt.”
Quả thực, tay nghề nấu nướng của Lục Ngọc, khắp cả thôn này cũng chẳng có mấy người bì kịp.
Sau khi đã thuyết phục được trưởng thôn, Lục Ngọc lập tức trở về nhà, thu xếp chuẩn bị cho buổi bán hàng. Vốn dĩ Lục Ngọc đã có mục tiêu kiếm tiền để trả nợ, nhưng giờ chị cả lại xảy ra chuyện, khiến việc kiếm tiền càng trở nên gấp gáp hơn bao giờ hết.
Rốt cuộc thì có tiền trong tay vẫn là điều quan trọng nhất.
Đứa cháu gái vẫn cứ quấn quýt lấy cô, Lục Ngọc bèn dẫn con bé cùng đi bày hàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mấy món hàng của Lục Ngọc bán ra đều độc đáo riêng biệt, vậy nên cô đã tích lũy được không ít khách quen. Hôm nay Lục Ngọc đến hơi trễ, cô vừa tới nơi, mấy vị khách quen đã đứng đợi sẵn ở đó, còn oán trách: “Sao hôm nay cô lại đến muộn thế, tôi cứ tưởng cô không ra bán nữa chứ.”
“Làm gì có chuyện đó chứ, sau này chỉ cần trời không mưa, ngày nào cháu cũng sẽ đến bán mà.” Lục Ngọc nhanh nhẹn thu xếp hàng hóa, rồi bắt đầu bán.
Có các khách quen, hàng bán chạy như tôm tươi, chẳng mấy chốc đã hết sạch. Lục Ngọc cất đồ vào trong sân gần cung tiêu xã. Cô dặn dò Phó Cầm Duy một tiếng rồi vội vã đi tới bệnh viện!
Bệnh viện vẫn nồng nặc mùi thuốc khử trùng gay mũi đặc trưng.
Lục Ngọc dẫn cháu gái đến phòng cấp cứu. Chị hai Lục Ngọc nói: “Trước đó chị cả có tỉnh lại một lần, nhưng chẳng được bao lâu thì lại thiếp đi rồi.”
Lục Ngọc gật đầu, bảo chị hai về nhà nghỉ ngơi. Nhìn qua là biết chị ấy đã thức trắng cả đêm không chợp mắt.
Chị hai Lục nghẹn ngào: “Nhìn chị cả ra nông nỗi này, làm sao mà ngủ cho đặng! Tôi hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t cái tên khốn nạn đó!”
Nói rồi, chị ấy đầy đau lòng, quả quyết nói: “Chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được!”
Cái nhà họ Tiết quả thực quá đỗi càn rỡ!
Lục Ngọc đáp: “Đúng là em đang muốn nói với chị về chuyện này.”
Sau đó, cô kể cho Lục Hảo nghe chuyện bí thư thôn đã đồng ý đứng ra chống lưng cho họ.
Lục Hảo nhìn em gái với ánh mắt ngạc nhiên, rồi nói: “Tuy em rể con bị tàn tật, nhưng nhà chồng có các anh em, tính cả anh họ, đâu cũng hơn hai mươi miệng ăn, bảo họ cũng đi cùng cho có khí thế.”
Lục Ngọc gật đầu: “Dạ được.”
Phạm Khắc Hiếu
Lục Hảo vốn dĩ vẫn lo lắng cho cô em gái út của mình, từ bé đã được mẹ hiền nuôi dạy hiền lành, nhu mì, sợ cô phải chịu thiệt thòi. Nay thấy Lục Ngọc có thể độc lập giải quyết mọi chuyện, chị mới thật sự yên tâm phần nào.
Chị ấy nhìn Lục Ngọc, thở phào: “Chồng của em cũng tốt lắm đó!”
Hôm qua anh ấy chạy ngược chạy xuôi suốt, người cũng khôi ngô, phong độ, trông Lục Ngọc đứng cạnh anh cũng vô cùng xứng đôi.
Lục Hảo đã gả đi mấy năm, cộng thêm Phó Cầm Duy vẫn luôn ở bên ngoài học tập, nên chị chưa từng bận tâm đến anh bao giờ.