Sau đó, Lục Ngọc kể lại chuyện bà nội đã sắp xếp gả thay cho chị ấy nghe.
Chuyện này người trong thôn đều đã biết, cũng không còn gì để giấu giếm nữa.
Lục Hảo nghe xong, nổi cơn tam bành: “Cha của chúng ta có phải con ruột của bà ấy không vậy? Em nhìn xem bà ấy làm toàn chuyện gì không!”
Chị cả nằm bệnh viện sống c.h.ế.t chưa rõ, Lục Hảo thì gả cho một người tàn tật, may mà nhà chồng thương chị ấy, các anh chị em bên chồng cũng đều giúp đỡ họ, cuộc sống cũng không đến nỗi nào. Nhưng mới đầu khi gả tới, Lục Hảo biết mình đã âm thầm khóc không biết bao nhiêu lần.
Lại còn nghe chuyện Lục Ngọc bị gả thay, nếu không phải Lục Ngọc đã dũng cảm đứng ra đối đầu thì giờ đã phải chịu đựng nỗi nhục này rồi! Nông thôn vô cùng hà khắc với phụ nữ, xảy ra chuyện này, thì làm sao có mặt mũi mà sống tiếp được.
Đây là dồn người ta vào chỗ chết, quả thật quá độc ác rồi.
Lục Ngọc biết tính của chị hai vốn nóng nảy, nên vội vàng đánh trống lảng: “Bọn họ tính kế em, nhưng rồi cũng chẳng được lợi lộc gì đâu.” Sau đó, cô kể lại những chuyện đã xảy ra với nhà họ Lục.
Cái vụ hủy hôn đó tuy được ba trăm tệ, nhưng chàng trai trong mộng ở thành phố mà Lục Kiều nhìn trúng cũng chẳng còn để mắt đến cô ta nữa.
Vốn dĩ Lục Kiều là đối tượng được nhiều nhà để mắt, thế mà sau khi xảy ra chuyện này, người trong thôn đều tránh xa cô ta, cảm thấy cô ta cao ngạo, không phải là người hiền lành, an phận.
Bác trai Lục mất đi cơ hội vào thành phố thi cử, bác gái Lục thì bị cháu trai liên lụy suýt chút nữa là vào trại lao động cải tạo. Ngay cả bà nội, mấy ngày trước còn mất đi chiếc quần lót giấu tiền, kêu ca om sòm khắp thôn xóm!
Sau khi Lục Ngọc kể những chuyện này với chị hai, Lục Hảo chỉ buông một câu: “Đáng đời!” Cơn giận trong lòng chị cũng vơi đi phần nào.
Lục Hảo bĩu môi nói: “Đây gọi là tham thì thâm, cũng không biết bác gái kia nghĩ gì, ngày nào cũng tính toán, nhưng cái trò vặt vãnh đó thì ai mà chẳng nhìn thấu, rốt cuộc chẳng được lợi lộc gì. Ngược lại chỉ tổ làm thối danh tiếng của mình.”
Lục Ngọc đồng tình: “Đúng vậy ạ.”
Hai chị em càng nói chuyện càng ăn ý. Lục Ngọc biết nhà chồng của Lục Hảo khá giả, vừa làm việc kiếm điểm công cho hợp tác xã, vừa làm thêm buôn bán kiếm tiền. Ngoài việc anh rể bị tàn tật ra thì mọi thứ đều đâu vào đấy.
Lục Ngọc bảo chị ấy đi mua đồ ăn, bây giờ cô cũng ở đây, có thể thay ca trực cho chị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục Hảo ra ngoài, rất nhanh đã mua ba cái bánh bao thịt về. Cái này không hề rẻ, ba cái tốn hết một tệ. Sạp hàng nhỏ không cần phiếu thịt, nhưng bẻ ra thì đúng là nhân thịt lợn băm hành tây đúng chuẩn, chỉ là kích thước hơi nhỏ, nhưng một cái cũng đã tươm tất cho phụ nữ rồi.
Lục Hảo không chỉ mua cho mình, còn mua cho Lục Ngọc và cháu gái, vừa ăn bánh bao vừa nói: “Vừa nãy chị còn gọi điện thoại về thôn, bảo nhà chồng của em cử người tới Tiết Gia Thôn giúp một tay.” Chị không quên giục hai người kia ăn đi.
Theo cảm nhận của Lục Ngọc, bánh bao không bỏ đủ gia vị nên hơi nhạt, nhưng nhân thịt hầm thì ăn cũng không đến nỗi nào.
Chị hai nói: “Em cứ tới Lý Gia Thôn tìm, nhắc tới chị là được.” Chị ấy ngập ngừng đôi chút mới nói: “Ở đây có chị, em không cần phải lo lắng.”
Nói xong lại giữ cháu gái lại, dặn dò: “Con bé cứ ở đây, lát nữa chị cả tỉnh dậy có thể nhìn thấy nó.” Người làm mẹ ai cũng mong mỏi con của mình, thấy đứa nhỏ, biết đâu lại có thể khỏe nhanh hơn một chút.
Lục Ngọc đồng ý, ra khỏi bệnh viện, đi thẳng tới cung tiêu xã, nói với Phó Cầm Duy: “Một mình tôi ngồi xe buýt về. Trong nhà còn có chút chuyện phải lo liệu.” Để Phó Cầm Duy cưỡi chiếc xe ba bánh, tiện thể mang hàng tươi về nhà.
Phó Cầm Duy nói: “Em đợi tôi một lát.” Rồi rất nhanh liền đi vào trong.
Sau đó, anh khiêng mớ hàng hóa trong sân lên xe ba bánh, nói: “Tôi đã xin nghỉ với chủ nhiệm rồi.” Dùng xe ba bánh chở cô về, thoải mái hơn xe buýt nhiều.
Lục Ngọc cười nói: “Vậy tốt quá rồi.”
Phạm Khắc Hiếu
Phó Cầm Duy còn hỏi: “Cháu gái em đâu?”
Lục Ngọc nghe vậy liền đáp: “Không phải cháu gái của mình ư? Chúng ta giờ là người một nhà rồi mà!”
Khóe miệng Phó Cầm Duy khẽ cong lên: “Ồ, tôi lỡ lời rồi!”
Lục Ngọc hoàn toàn không ý thức được mình vừa nói gì, lại còn đứng đắn kể tiếp với Phó Cầm Duy: “Chị hai giữ con bé lại, nói chị cả tỉnh lại nhìn thấy đứa nhỏ sẽ vui.” Rồi kể thêm, chị hai đã nhờ không ít người ở thôn bên chồng cô ấy giúp đỡ.
Bây giờ cô cần thanh thế, có sự chi viện như thế này quan trọng hơn bất cứ thứ gì.