Mọi người lần lượt chỉ trích bà nội Lục không ngớt.
Chẳng trách đợt trước tiền bị mất, có thể lên tới hơn hai trăm, hóa ra đều là tiền bán cháu gái.
Thế hệ cũ trọng nam khinh nữ trong thôn cũng có, nhưng coi cháu gái như món hàng, chỉ chăm chăm nhận sính lễ như bà nội Lục thì chỉ là số ít.
Người trong thôn đều phẫn nộ, thậm chí một số phụ nữ có tư tưởng tiến bộ trong thôn còn kéo đến nhà bà nội Lục, nói bà ta đã làm lỡ cuộc đời của Lục Bình, thậm chí còn có người bảo bà ta phải đi xin lỗi Lục Bình.
Bà nội Lục vốn thường ngày mang dáng vẻ trưởng bối, dĩ nhiên không chịu nhận lỗi.
Sau khi chuyện này xảy ra, cửa nhà tổ nhà họ Lục đều đóng kín mít.
Bà ta không dám ra ngoài, sợ bị người ta chửi mắng, khinh bỉ.
Người nhà họ Phó nghe thấy Lục Ngọc và mọi người đã đưa hai kẻ cặn bã kia vào đồn, ai nấy đều hả hê.
Tối đó Tiêu Thái Liên còn lấy ra hai quả trứng gà, tráng thành món ăn để thêm vào bữa cơm cho mọi người.
Sáng hôm sau, Lục Ngọc và Phó Cầm Duy đẩy xe bán hàng ra chợ. Chưa tới khu chợ nhỏ đã thấy chủ nhiệm cung tiêu xã đứng đó ngóng đợi. Thấy hai người, ông liền vẫy tay: “Này, Tiểu Phó, hai vợ chồng cậu dừng lại một lát, tôi có chuyện muốn bàn.”
Lục Ngọc và Phó Cầm Duy vội vàng ghìm xe lại.
Chủ nhiệm thoáng vẻ ngượng nghịu, nói: “Mấy món vịt kho của hai cậu/cô thật sự rất ngon, có thể bán sỉ cho bên tôi một chút không? Chúng tôi sẽ bày bán ở cung tiêu xã.”
Dù cung tiêu xã là doanh nghiệp quốc doanh, nhưng cấp trên vẫn khuyến khích phát triển kinh tế đa dạng, trong phạm vi cho phép cũng có thể kinh doanh hàng hóa cá thể. Đây chính là chủ trương “trăm hoa đua nở” đấy.
Giống như ở thôn Hồng Sơn gần đó, cung tiêu xã cũng có hợp tác với một cụ già chuyên làm bánh. Những chiếc bánh sữa cụ làm ra nức tiếng gần xa, ai nấy đều biết.
Hay như giấm băng ở thôn Hà Tây, đã trở thành đặc sản của vùng. Mỗi lần đi qua đó, ai cũng phải mua về đôi ba chai. Đắt thì có đắt thật, nhưng ngon cũng ngon thật. Dùng loại giấm ấy chấm há cảo thì quả là ngon tuyệt cú mèo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cung tiêu xã rất gần khu chợ nhỏ mà Lục Ngọc thường bán. Mỗi lần có khách mới đến không mua được vịt kho, họ lại ghé cung tiêu xã hỏi thăm. Chủ nhiệm đã gặp phải mấy lần như vậy, khiến ông ấy bắt đầu nảy sinh ý định. Sau khi quan sát thêm mấy ngày, trong lòng ông cứ bồn chồn, nóng ruột.
Cung tiêu xã của họ cũng có quầy đồ ăn chín, toàn là lạp xưởng, giò kho tương do quán cơm quốc doanh làm. Nhưng những món này giá thành đắt đỏ, nên người mua không nhiều.
Riêng món vịt kho của Lục Ngọc thì khác hẳn, giá cả phải chăng, người nào cũng có thể thưởng thức.
Hơn nữa, cung tiêu xã luôn tấp nập khách ra vào, lượng người đông đúc, ai đi ngang cũng có thể mua một ít về ăn.
Chủ nhiệm cung tiêu xã càng nghĩ càng không thể ngồi yên, chỉ muốn lập tức bàn bạc với Lục Ngọc.
Nhưng trong lòng ông vẫn có chút lo ngại. Lục Ngọc có rất nhiều khách quen, một xe hàng đầy ắp mà chỉ hơn một tiếng là có thể dọn sạp. Mối làm ăn kiếm tiền dễ dàng như vậy, liệu cô có nỡ nhường ra không?
Chủ nhiệm vẫn muốn thử vận may, hôm nay ông dậy rất sớm, bất chấp gió lạnh mà đứng đợi họ.
Lục Ngọc đáp lời: “Được ạ, nhưng hàng vịt kho phải bán hết trong ngày, nếu để lâu sẽ bị hỏng. Những món này vốn dĩ là do một mình cháu gánh chịu rủi ro. Nếu bán sỉ cho chú, rủi ro sẽ chuyển sang bên chú.”
Chủ nhiệm vội vàng nói: “Cái này thì không thành vấn đề!” Sau đó ông nhìn Lục Ngọc, tiếp lời: “Nhưng giá bán sỉ thì dĩ nhiên sẽ khác với giá bán lẻ. Bên tôi hy vọng có thể mua được giá rẻ nhất có thể, như vậy mới có lợi nhuận.”
Phó Cầm Duy đứng bên cạnh không nói một lời. Một bên là đơn vị công tác, một bên là việc kinh doanh của gia đình, anh quả thực không biết nên giúp bên nào.
Lục Ngọc giải thích: “Đồ ăn của cháu có rất nhiều khách quen. Sau khi chú lấy hàng về, về cơ bản không cần lo không bán hết được đâu. Hoàn cảnh nhà cháu thế nào, chú cũng biết đấy, tiền mua chiếc xe ba gác này đều là đi vay mượn cả. Nếu là người khác bảo cháu giao mối làm ăn này, cháu tuyệt đối sẽ không chịu đâu.”
“Đương nhiên rồi, vì chú đã cất lời, cháu nhất định phải nể mặt. Thế này nhé, chúng ta sẽ tính tiền theo số lượng. Cháu cũng sẽ không chi li từng hai xu ba xu với chú. Chúng ta chốt một giá chung: mỗi món cháu bớt cho chú năm xu, và cứ mỗi mười cái, cháu sẽ biếu thêm một cái, coi như ưu đãi đặc biệt.”
Cứ thế, một chiếc cổ vịt giá ba hào liền thành hai hào năm, còn cánh vịt hai hào thì chỉ còn một hào năm.
Đừng xem thường năm xu này, nếu số lượng hàng lớn thì đó cũng là một khoản lời đáng kể đấy.
Phạm Khắc Hiếu
Chủ nhiệm nghe xong, trong lòng vui mừng khôn xiết: “Được, cứ thế mà làm!” Sau đó ông cười nói với Lục Ngọc: “Cô gái, người buôn bán lanh lợi như cô quả là hiếm có. Chà, Tiểu Phó có phúc lớn thật!”