Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 95



 

Người Tốt Cả Hai Kiếp

 

Trước đây, khi Phó Cầm Duy còn là trai tân, có không ít người trong cung tiêu xã muốn đứng ra mai mối cho anh. Nghe tin cuối cùng anh lại thành gia lập thất với một cô gái trong thôn, có người còn bĩu môi tỏ vẻ khinh thường, ý là gái huyện thị chẳng thèm, anh ta lại cứ đ.â.m đầu tìm về thôn làng.

 

Nhưng giờ thì chẳng còn ai nhắc tới chuyện đó nữa.

 

Hễ ai gặp Lục Ngọc, chẳng ai không buông lời khen ngợi. Lục Ngọc vừa xinh đẹp, giỏi giang, lại còn có tài nấu nướng. Chỉ riêng nghề bán cổ vịt này thôi cũng đã kiếm được nhiều hơn cả cán bộ, công nhân viên nhà nước rồi, ăn đứt mấy cô gái họ từng muốn giới thiệu cho Phó Cầm Duy là cái chắc.

 

Lục Ngọc hỏi: “Vậy các chú định lấy bao nhiêu mỗi ngày?”

 

Chủ nhiệm hăng hái nói: “Mỗi ngày cô bán được bao nhiêu thì cứ đưa cho tôi bấy nhiêu. Có nhiều hơn chút cũng tốt.” Sau đó, ông ấy lại nói thêm: “Nhưng ở chỗ chúng tôi, việc thanh toán sẽ theo tháng.”

 

Lục Ngọc thầm nghĩ, tiền mua hàng mỗi ngày đã hơn mười tệ rồi, một tháng phải thanh toán hơn ba trăm tệ, họ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy. Số tiền này còn chưa kể các loại gia vị, nguyên liệu khác. Cô bèn nói: “Thưa chủ nhiệm, nhà cháu còn nghèo lắm ạ.”

 

Thấy cô nhắc nhở, chủ nhiệm vội nói: “À, tôi nhất thời chưa nghĩ xa đến thế. Vậy thế này nhé, mười ngày tôi thanh toán cho cô một lần, cô thấy sao?”

 

Đây đã là một ưu đãi đặc biệt rồi. Hợp tác với các xưởng thực phẩm khác, họ đều chỉ thanh toán sau khi bán hết hàng, còn hàng tồn đọng thì đẩy hết cho đối tác, thái độ khá là ngạo mạn.

 

Bây giờ chủ nhiệm cũng muốn tạo nên sự khác biệt cho cung tiêu xã, nên đã nhượng bộ rất nhiều điều khoản.

 

Lục Ngọc đồng ý.

 

Chủ nhiệm hỏi: “Vậy thì bắt đầu từ hôm nay hay là ngày mai đây?”

 

Ông ấy nóng lòng muốn bắt tay vào làm ngay tức thì, cứ như thể có thể xoa tay là ra tiền vậy.

 

Lục Ngọc đáp: “Ngày mai đi ạ, hôm nay cháu cũng không có nhiều hàng. Để cháu bán hết hôm nay rồi tiện thể dặn khách, sau này muốn ăn cổ vịt thì cứ đến cung tiêu xã mua.”

 

Chủ nhiệm lại khen: “Vẫn là cô nghĩ chu đáo hơn. Vậy thì bắt đầu từ mai nhé.”

 

Chủ nhiệm đàm phán được mối làm ăn này, trong lòng mừng khôn xiết, trên mặt lúc nào cũng rạng rỡ ý cười. Món cổ vịt này có thể coi là một nét đặc trưng riêng của vùng, nếu bán chạy, cuối năm báo cáo cũng có cái để mà khoe khoang.

 

Lục Ngọc cũng rất vui. Bán sỉ tốt hơn bán lẻ nhiều, mọi rủi ro đều do đối tác gánh vác, lại chẳng cần phải đội nắng dầm mưa bán hàng ngoài chợ. Cô chỉ việc làm đồ ăn ở nhà, Phó Cầm Duy sẽ đưa đến. Đến lúc đó, cô cứ ở nhà là có thể kiếm ra tiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nghĩ đến khoản thu nhập ổn định được đảm bảo, lòng cô lại phấn khởi rạo rực.

 

Lục Ngọc còn tiếp lời: “Thưa chủ nhiệm, chỗ cháu dùng gia vị khá nhiều, sau này chúng ta hợp tác, chú có thể cho cháu cái giá ưu đãi khi nhập hàng không ạ?”

 

Chủ nhiệm nói: “Cái này không thành vấn đề.” Các mặt hàng gia vị vốn không phải là mặt hàng trọng điểm, lợi nhuận mang lại chẳng đáng là bao. Tiền kiếm trong cung tiêu xã chủ yếu đến từ vải vóc, quần áo, chất bán dẫn và các loại xe đạp. Những thứ khác đều là bán kèm theo, linh động điều chỉnh giá rẻ hơn một chút cho Lục Ngọc, ông ấy hoàn toàn có thể tự quyết định được.

 

Lục Ngọc càng mừng rỡ! Lúc cô đến bán cổ vịt, liền thông báo tin này cho những thực khách quen. Sau này muốn ăn cổ vịt thì phải tới cung tiêu xã, nhưng không biết cung tiêu xã có tăng giá không.

 

Những người vốn dĩ chỉ mua một cái, lần này ai nấy cũng tranh nhau mua đến hai cái. Mọi người ra sức mua sắm như vậy, chưa đầy nửa tiếng đồng hồ là Lục Ngọc đã có thể thu dọn gánh hàng. Cô gửi gắm số hàng còn lại ở khoảng sân nhỏ phía sau cung tiêu xã, sau đó dặn dò Phó Cầm Duy một tiếng rồi bảo anh, cô phải đến bệnh viện huyện thăm chị cả.

 

Phó Cầm Duy nói: “Em đợi chút.” Sau đó, anh rời khỏi văn phòng.

 

Anh nói gì đó với nhân viên bán hàng ở quầy, rất nhanh đã trở vào, trên tay xách hai lọ đào ngâm to!

 

Đây là đồ do xưởng đồ hộp sản xuất, miếng đào giòn tan, nước ngâm ngọt lịm, người lớn trẻ nhỏ đều thích ăn. Trong thời buổi khan hiếm đồ ăn này, đào ngâm đóng hộp chính là một món quà quý giá, một loại thực phẩm cao cấp.

 

Sau đó, Phó Cầm Duy đưa chúng cho Lục Ngọc.

 

Lục Ngọc hỏi: “Anh lấy tiền đâu ra vậy?” Trước khi kết hôn, tiền lương của anh ấy đều nộp hết cho mẹ chồng. Bây giờ đã kết hôn rồi, mỗi tháng cũng phải nộp mười lăm tệ, số còn lại mới là dành cho gia đình riêng của hai vợ chồng.

 

Lục Ngọc kết hôn với Phó Cầm Duy chưa lâu, cũng không biết hỏi như vậy liệu có tiện không.

 

Phó Cầm Duy đáp: “Ghi vào sổ nợ, tháng sau trừ vào lương.”

 

Lục Ngọc có chút cảm động, Phó Cầm Duy tuy là người ít nói, nhưng mỗi lần có chuyện xảy ra, anh đều luôn kề bên cô.

 

“Cảm ơn anh.”

 

“Không cần nói những lời khách sáo đó. Đi mau đi, chị cả đang đợi em đấy.”

 

Phạm Khắc Hiếu

Vành mắt Lục Ngọc hơi nóng bừng, dù là kiếp trước hay kiếp này, Phó Cầm Duy vẫn luôn là một người đàn ông tốt!