Kiện Lên Tòa
Dân làng Tiết Gia vẫn đang ngóng đợi trưởng thôn dẫn Tiết Thắng Lợi cùng mẹ hắn quay về.
Lần này, trưởng thôn đã tìm đến chú út của Tiết Thắng Lợi – người được xem là có tiền đồ nhất thôn Tiết Gia. Chú ấy là sinh viên hệ công nông binh của những năm đó, sau khi tốt nghiệp thì được phân công về làm việc ở cục văn hóa, ăn lương nhà nước chính ngạch.
Sau khi chú út Tiết thành đạt, đã đón mẹ và em trai vào huyện làm công nhân, cuộc sống sung túc, oai phong hơn hẳn những người nông dân như họ nhiều.
Hôm nọ, khi trưởng thôn họ Tiết biết tin nhà họ Lục đã bắt Tiết Thắng Lợi đi, lại còn bắt bà Lưu mẹ hắn khóc lóc la om sòm, ông ta mới thực sự nhận ra nhà họ Lục đã nổi giận đến mức nào.
Dân Tiết Gia vốn đã nhìn nhà mẹ đẻ của Lục Bình bằng con mắt khác. Cô ấy bị đánh đập nhiều lần nhưng chưa từng tìm về nhà mẹ ruột kêu cứu, thành thử lâu dần, Tiết Thắng Lợi càng thêm ngang ngược, ra tay đánh đập càng thuận. Nào ngờ lần này, nhà họ Lục đã ra tay thật rồi.
Nhà họ Lục không chỉ huy động xe máy kéo, trưởng thôn, các cụ cao tuổi trong làng mà còn dẫn theo ba, bốn chàng trai lực lưỡng, chấn nhiếp tất cả mọi người ngay lập tức.
May mà họ đã bắt người tới đồn công an. Nếu xử lý riêng, với cái thân thể bị tửu sắc bào mòn của Tiết Thắng Lợi, liệu hắn có chịu nổi hay không còn là một câu hỏi lớn!
Sau khi người bị bắt đi, trưởng thôn của thôn Tiết Gia mau chóng liên lạc với người quen khắp nơi, cho rằng trước hết phải đưa người ra ngoài thì mới đúng. Vốn dĩ ông ta không muốn để chú út ra mặt, cho rằng “gang tốt nên dùng vào lưỡi dao”, một ân huệ lớn như vậy mà dùng vào chuyện này thì hơi phí.
Nhưng nhịn được hai ngày, những người khác trong thôn đã không kìm được, ngày nào cũng tụm năm tụm ba bàn tán chuyện Tiết Thắng Lợi, ông ta thật sự không thể nhịn thêm, đành phải nói chuyện với chú út.
Chú út nói cứ để ông ta lo liệu chuyện này.
Dân làng Tiết Gia nghe vậy cũng yên tâm phần nào, ở nhà ngóng đợi tin tốt.
Chẳng mấy chốc, chú út họ Tiết quay về, mọi người vẫn đang trông ngóng, nhưng kết quả lại phát hiện chỉ có một mình ông ta.
Trưởng thôn vội hỏi: “Tiết Thắng Lợi và bà Lưu đâu rồi?”
Chú út Tiết lắc đầu nói: “Không về được, nhà họ Lục người ta đã kiện rồi.”
Người nông thôn vốn chân chất thật thà, ai cũng biết đạo lý “dân không đấu với quan”. Thế nên, khi chú út Tiết nói rằng hai vợ chồng thi thoảng cũng có mâu thuẫn, về đến nhà nhất định sẽ giáo dục đàng hoàng, biến cái tội “cố ý giế.t người không thành” này thành một vụ cãi vã vợ chồng mà thôi, ai nấy cũng tin tưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bọn họ chỉ muốn làm qua loa cho xong chuyện, đưa người từ đồn công an ra là được.
Ai ngờ nhà họ Lục lại cứng rắn như đá, dầu muối không vào, kiên quyết khởi tố. Họ còn yêu cầu cơ quan thi hành cưỡng chế, không cách nào cứu người ra được.
Chú út Tiết ở đồn công an liếc nhìn Tiết Thắng Lợi một cái, mấy ngày không tắm rửa, trên người nặc một mùi chua thối đến khó chịu. Tóc bết lại vì dầu, dính chặt vào da đầu, trông chẳng khác nào một người hành khất.
Bà Lưu còn thảm hại hơn, đôi mắt trĩu nặng thâm quầng. Vừa thấy ông, bà ta đã bắt đầu than vãn, rồi khóc lóc om sòm khiến ông đau cả đầu.
Trưởng thôn nói: "Làm gì có lý lẽ như vậy! Thắng Lợi lần này sai, cũng đã xin lỗi người ta rồi, hà cớ gì họ cứ phải níu lấy không buông?"
Thái độ bao che, bênh vực một cách bất chấp này đã trở thành thói quen truyền đời trong thôn.
Họ mặc kệ Lục Bình bị đánh thập tử nhất sinh, cứ nghĩ rằng chỉ cần dám bắt Tiết Thắng Lợi thì chính là không nể mặt cả thôn: "Kiện thì kiện, có gì mà ghê gớm!"
Mấy người đứng dưới cũng nhao nhao phụ họa: "Đúng vậy, cô ta còn chưa đẻ được thằng cu nào cho thằng Thắng Lợi, mà dám lên mặt như thế!"
"Phải đấy, tát cho hai cái thì đã sao? Chẳng lẽ chỉ có con gái nhà họ Lục là quý giá à?"
Những kẻ nói ra những lời này đều là hạng hóng chuyện, chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
Nhưng lạ thay, mấy bà phụ nữ vốn hay buôn chuyện khắp xóm, nhiệt tình đơm đặt nhất, lần này lại câm như hến khi nghe chuyện của bà Lưu. Hiếm thấy họ chẳng hé răng nửa lời về nhà họ Lục.
Họ không muốn vào tù.
Thành thử, số người phụ họa cũng thưa dần đi trông thấy.
Trưởng thôn lại hỏi: "Thế còn thím Lưu thì sao? Nhà họ Lục cũng kiện cả bà ta à?" Mấy người dân trong thôn xì xào bàn tán: "Không phải chỉ là nói mấy câu chuyện phiếm thôi sao, thế này cũng bắt người được à? Đúng là bọn họ làm quá lên rồi!"
Phạm Khắc Hiếu
Chú út Tiết nghiêm giọng: "Bà ta phá hoại tài sản công cộng!" Nhắc đến chuyện này ông lại càng nổi đóa: "Vốn dĩ bà ta chẳng có chuyện gì lớn, dạo này người của đồn công an đều được điều động đi học tập, chi viện bên ngoài. Miễn không phải gây chuyện động trời, ai cũng chỉ bị phê bình giáo dục rồi cho về thôi!"