Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 97: Kẻ Bỉ Ổi Đòi Bảo Lãnh



 

Lục Ngọc mím môi. Chị hai Lục đắp lại chăn cho chị cả, nói: “Cứ để mẹ ở lại với chị cả một lát đi, đông người quá, chị ấy lại dễ bốc hỏa. Chị em mình ra ngoài hít thở không khí chút.”

 

Phạm Khắc Hiếu

Nơi bệnh viện này lúc nào cũng nồng nặc mùi thuốc khử trùng, ở lâu khiến người ta bức bối.

 

Người bệnh cũng đủ loại phức tạp, lại thêm căn phòng họ ở là phòng cấp cứu. Kẻ được đưa vào đây đều là những ca nguy kịch, nếu không cứu được thì chỉ còn nước chờ chết. Tiếng khóc nức nở của thân nhân vang vọng cả một vùng, luôn có thể nghe thấy các loại âm thanh xé lòng.

 

Việc chăm sóc người bệnh ở đây cũng chất đầy áp lực.

 

Lục Ngọc cùng chị hai ra khỏi phòng. Ra tới cửa bệnh viện, cuối cùng cũng có thể hít thở bầu không khí trong lành hơn một chút.

 

Cô nói với chị hai: “Chị về nhà trước đi, mấy ngày nay chị ra ngoài rồi, anh rể và các cháu chắc chắn nhớ chị lắm.”

 

Chị hai Lục đáp: “Cha của các cháu sẽ chăm sóc chúng nó, hơn nữa con lớn rồi cũng có thể tự trông nom nhau. Họ gọi điện thoại bảo chị không cần lo lắng chuyện trong nhà!”

 

Ngoài hiên gió thổi nhè nhẹ, vi vu, chị hai Lục thở dài một tiếng: “Hơn nữa chị cả như thế này, chị cũng chẳng đi đâu được. Mà em cũng không phải không biết mẹ chúng ta, vừa nhìn thấy chị cả là lại khóc, một ngày khóc mấy bận, trong lòng chị cả cũng khó chịu lắm.”

 

Lục Ngọc nói: “Vậy hôm nay em sẽ đưa mẹ về, đỡ thêm phần rối. Để cha với chị ở lại đây chăm sóc.”

 

Chị hai Lục nói: “Hay là cứ để cha về luôn đi. Bây giờ chị cả đã có thể uống nước ăn cơm, bác sĩ cũng bảo bệnh tình có chuyển biến tốt, không cần nhiều người như vậy. Đợi khỏe hơn chút nữa thì có thể kê đơn thuốc mang về thôn, tìm cán bộ y tế chích cho.”

 

Lục Ngọc vui mừng nói: “Thế thì tốt quá rồi.”

 

Chị hai Lục nói: “Cũng nhờ có em cả.” Đến giờ chị ấy vẫn rất cảm khái, cô gái vốn chỉ biết nấp sau lưng cha mẹ năm nào giờ đã có thể một mình gánh vác cả một bầu trời rồi.

 

Hai chị em đang trò chuyện, bỗng thấy cảnh sát xử lý vụ án hôm đó đi tới. Lục Ngọc liền gọi anh ấy lại: “Cảnh sát Vương.”

 

Cảnh sát Vương thấy Lục Ngọc liền nói ngay: “Đang định tìm cô đây, người của Tiết Gia Thôn đến, đòi bảo lãnh cho hai kẻ kia. Đồn chúng tôi đang làm việc với họ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đồn công an chỉ có quyền tạm giam, chứ không có quyền xử tội. Cộng thêm bọn họ lại có giấy tờ bảo lãnh do thôn cấp, thái độ của đối phương lại rất cứng rắn.

 

Chuyện này giải quyết thế nào vẫn còn chưa chắc!

 

Cảnh sát Vương qua hồ sơ vụ án biết Lục Bình bị đánh đến hơi tàn lực kiệt, lại thêm người đàn bà kia cứ lải nhải quấy rối đồn công an. Loại người ấy ngang ngược, coi trời bằng vung, chẳng coi pháp luật ra gì!

 

Dù là xét về công vụ hay tình riêng, chúng tôi đều không muốn kẻ xấu xa như vậy được bảo lãnh. Trong mấy lần đối đầu trước, Lục Ngọc đã để lại ấn tượng quá sâu sắc cho anh ấy, cho nên lần này anh mới vội ra ngoài tìm Lục Ngọc để nói rõ mọi chuyện.

 

Lục Ngọc nghe vậy, trong lòng liền khó chịu vô cùng. Một kẻ như Tiết Thắng Lợi, chẳng có tài cán gì lại còn tâm tính độc ác, thù dai. Lần này đã gây thù chuốc oán, nếu để hắn thoát, đời chị cả sau này cũng chẳng yên ổn gì.

 

Cô quả quyết nói: “Tôi sẽ đi tố cáo hắn!” Mấy hôm trước, mọi người trong nhà đều dồn hết tâm trí lo cho chị cả Lục nên quả thực không có thời gian. Chúng nó đã dày vò người khác đến c.h.ế.t đi sống lại, nay lại muốn thoát tội ư, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

 

Lục Ngọc tức khắc đi tìm Lý Dục Tài!

 

Kể từ lần trước Lục Ngọc hỏi dò, Lý Dục Tài đã chuẩn bị xong luật sư. Anh ta, với tư cách là phóng viên, cũng theo chân cô.

 

Lục Ngọc viết hai lá đơn tố cáo, rồi nộp lên cơ quan chức năng. Đối với phần tử bị tình nghi phạm tội nghiêm trọng như vậy, cần lập tức cưỡng chế thi hành. Thủ tục văn kiện vừa hoàn tất, đồn công an liền cử người tới, dù dân làng Tiết Gia có tìm lý do biện hộ thế nào đi nữa.

 

Tiết Thắng Lợi và mẹ hắn nghe nói thôn đã cử người tới, liền mừng rỡ hớn hở, ngỡ rằng sắp được thả. Chúng thậm chí còn không ngừng chửi bới nhà họ Lục, dọa sẽ trả thù sau này. Mấy ngày bị giam giữ, hắn và mẹ đã tiều tụy đến chẳng còn ra hình người nữa rồi.

 

Thấy Cục trưởng Tôn có vẻ không gánh nổi áp lực nữa, Tiết Thắng Lợi đinh ninh chuyện mình được thả ra đã coi như chắc chắn! Hắn thở phào nhẹ nhõm.

 

Nào ngờ, một đồng chí cảnh sát mang theo xấp giấy tờ, tuyên bố: “Nhà họ Lục đã tố cáo Tiết Thắng Lợi về tội ngược đãi người thân và cố ý giế.t người không thành. Xin thi hành cưỡng chế giam giữ!”

 

Việc Tiết Thắng Lợi hằng mong chờ bỗng chốc sụp đổ hoàn toàn, hắn ta lập tức ngây người ra.