Khống Mộng Sư

Chương 37



"Thì ra là ngươi. Muốn nghe quốc sư mở miệng, quả thực chẳng dễ dàng."

 

Sở Vô Yếm đang cúi nhặt cây trâm gãy dưới đất, quay đầu lại nhìn ta, lộ vẻ kinh ngạc.

 

Ta đưa tay đẩy đầu hắn ra, giữ nụ cười nhã nhặn:

 

"Đã lâu không gặp, nương nương."

 

Từ Chẩn không rõ ta có giao tình gì với Thái hậu, chỉ đành mặt mày u ám, cùng mọi người chờ ở chính điện.

 

Trong đình sau đại điện, Phùng Thông trò chuyện cùng ta.

 

"Phải cảm ơn quốc sư đã giúp bản cung rời khỏi Trường Lăng."

 

Ta nâng chén trà thay rượu, cúi đầu tỏ ý.

 

"Ngày trước trong mộng có mạo phạm, nương nương bằng lòng bỏ qua, đã là đại ân đại đức."

Hồng Trần Vô Định

 

Phùng Thông nói:

 

"Khỏi cần lời khách sáo. Nhưng ngươi rốt cuộc đã đắc tội gì với Từ Chẩn?"

 

Ân oán giữa ta và Từ Chẩn rối rắm khôn lường, trong chốc lát khó mà nói hết.

 

"Ta đắc tội với hắn không quan trọng, quan trọng là..."

 

Ta ngẩng đầu nhìn bà.

 

"Ta đoán hắn định khuyên nương nương cùng hắn hợp lực, đưa Tam hoàng tử lên ngôi, để người ngồi sau rèm chấp chính?"

 

"Quốc sư thấy thế nào?"

 

"Thần cho rằng, Thái hậu như vậy chẳng khác nào rơi vào lối mòn xưa cũ. Nay thái tử bị phế, hậu vị bỏ trống, nếu thật sự bệ hạ có mệnh hệ gì, chẳng phải mọi chuyện đều trông chờ vào Thái hậu định đoạt? Hà tất phải cùng người khác chia quyền? Nếu Thái hậu liên thủ với hắn, hắn nắm tiền triều, người giữ hậu cung, đến lúc đó ai mới thực sự cầm quyền, e là chưa biết được."

 

Phùng Thông nâng chén trà lên môi, trầm ngâm: 

 

"Ngươi có cách trừ bỏ hắn, nhưng không để liên lụy đến bản cung và Thừa Ân?"

 

Ta rời ghế, chắp tay cúi lạy: "Chỉ cần Thái hậu cho thần mượn một thứ."

 

Ta bình an vô sự bước ra khỏi điện.

 

Từ Chẩn hai tay chắp sau lưng, đứng dưới bậc thềm, cùng ta bốn mắt nhìn nhau, môi nhếch lên thành nụ cười lạnh:

 

"Khương quốc sư, quả là thủ đoạn cao minh."

 

"Trùng hợp thôi. Ta cũng đang định nói câu đó với Từ đại nhân."

 

Nụ cười hắn lập tức tắt lịm.

 

"Khương Tiễn!" Sở Vô Yếm đuổi theo phía sau.

 

Từ Chẩn thấy hắn trước, cất giọng nhạt nhẽo: "Vô Yếm, ngươi trở lại rồi."

 

Sở Vô Yếm cầm cây trâm gãy, tiện tay bọc lại bằng khăn tay. 

 

Thấy Từ Chẩn cũng ở đây, hắn vội giấu trâm ra sau lưng.

 

"Vi Chi, ta vừa mới về. Mọi chuyện gần đây ta đã nghe qua. Mong ngươi nén bi thương."

 

Từ Chẩn nhìn hắn chằm chằm một lát, cười mà như không:

 

"Nén bi thương? Ngươi có biết tất cả mọi chuyện đều là do nữ nhân bên cạnh ngươi ban tặng không?!"

 

Nói xong, hắn phất tay áo bỏ đi.

 

Sở Vô Yếm đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt phức tạp: "Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"

 

Ta lướt qua bên hắn, hắn lập tức đuổi theo.

 

Ta nhàn nhạt nhìn hắn: "Sở đại nhân lại định tra xét ta sao?"

 

Hai mắt Sở Vô Yếm nhìn ta một hồi, rồi khẽ cúi đầu né tránh, từ trong n.g.ự.c lấy ra một cây trâm tinh xảo.

 

"Đây là ta tiện tay mang về từ Minh Châu, kiểu dáng giống với cây trâm trước của ngươi, vừa khéo cây kia cũng gãy rồi…"

 

Hắn đặt trâm vào tay ta, lúc ngón tay chạm vào lòng bàn tay, lập tức rụt tay lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Ta còn chưa vào cung yết kiến bệ hạ, xin phép đi trước."

 

Ta siết chặt cây trâm trong tay, nhìn theo bóng lưng hắn, gọi lại: "Sở Vô Yếm."

 

Hắn quay đầu: "Sao vậy?"

 

Ta đưa tay ra: "Cây trâm gãy, trả lại ta."

 

Hắn ngẩn người một chút, rồi đáp: "Được."

 

Minh Châu nổi tiếng sản xuất san hô đỏ.

 

Thì ra lần trước hắn thật sự chỉ ngắm cây trâm, còn ta lại cứ nghĩ hắn đã nghi ngờ điều gì...

 

Ta giơ cây trâm mới dưới ánh mặt trời, nheo mắt nhìn kỹ, sắc san hô tươi tắn, trong suốt, hẳn là hắn đã bỏ ra không ít bạc.

 

Chẩm Nguy ngồi xuống cạnh ta: "Trang sức mới à?" 

 

Hắn cầm lấy từ tay ta, nhìn ngắm, "Cây kia cũng hơi cũ rồi."

 

"Sở Vô Yếm từ Minh Châu trở về rồi."

 

Một câu chẳng đầu chẳng đuôi, nhưng hắn lại nghe hiểu ngay.

 

"Ồ, vậy nên... đây là hắn tặng sao?"

 

"Ừ."

 

Chẩm Nguy cầm cây trâm, không biểu cảm xoay nhẹ, giọng nói không hề mang theo cảm xúc.

 

"Hắn đến Minh Châu là để tra án, hay là làm chuyện gì khác?"

 

Ta không nhịn được bật cười: "Ngươi cũng bắt đầu để tâm đến hắn rồi à?"

 

Chẩm Nguy nghe vậy liếc ta một cái, lông mày khẽ động, sau đó ném cây trâm xuống.

 

"Ta chẳng quản được ai cả."

 

Hắn cúi đầu cười lạnh.

 

"Quản tốt tâm tình của ta là đủ lắm rồi."

 

Ta chỉ cười, không đáp.

 

Đêm đó, Thái hậu mở tiệc chiêu đãi quần thần, Hoàng đế Lý Tuyên cũng đích thân dự tiệc, quân thần hòa hợp vui vẻ.

 

Giữa tiệc, có người dâng lên bức tranh Quan Âm, đề nghị Tam hoàng tử đề chữ, chẳng qua chỉ là muốn thăm dò thêm lần nữa.

 

Lý Thừa Ân nhận ra tiếng động khi bức tranh được đặt lên bàn tiệc, chỉ khẽ đưa tay từ dưới lên lần theo mép tranh, gương mặt vẫn giữ nụ cười cứng đờ.

 

Hắn định đưa tay cầm bút, nhưng là đang dò dẫm vị trí nghiên bút, ngón tay suýt nữa đã ấn vào nghiên mực.

 

Ngay lúc ấy, Từ Chẩn lên tiếng:

 

"Trong tiệc ánh sáng không đủ, Tam điện hạ lại chưa khỏi hẳn, chi bằng mời điện hạ đến thư phòng viết thì hơn."

 

Hoàng đế lập tức mượn cớ thuận nước đẩy thuyền, để Lý Thừa Ân trở về thư phòng.

 

Chẳng bao lâu sau, Từ Chẩn cũng rời tiệc.

 

Ta lần lượt kính rượu Lý Tuyên và Thái hậu, lại cùng các vị gần bàn nâng vài chén, giả vờ men say ngà ngà, để người dìu rời bàn tiệc.

 

Vừa ra khỏi yến tiệc, ta day trán, nhắm chặt mắt: "Để ta tự đi dạo một chút."

 

"Vâng, quốc sư."

 

Ta tản bộ quanh co, lặng lẽ đi đến phía sau thư phòng của Tam hoàng tử, rồi nhẹ nhàng đ.â.m thủng lớp giấy cửa sổ.

 

Lý Thừa Ân đang ngồi trước bàn, không biểu cảm, ngơ ngẩn.

 

Bức họa Quan Âm cần đề chữ yên lặng đặt trước mặt hắn.

 

"Quan Âm nương nương, ai cũng nói người đại từ đại bi, cứu khổ cứu nạn, thế mà bây giờ cũng đến làm khó ta."

 

"Người nói thử xem, ta sống như thế này thì có ý nghĩa gì?"

 

Một giọng nói trong trẻo của Từ Chẩn vang lên.