"Điện hạ là người được chọn làm thái tử, là quân vương tương lai, sao lại không có ý nghĩa?"
"Một kẻ đến chữ cũng không thấy được, thì làm sao làm quân vương? Cùng lắm chỉ là một con rối mà thôi. Thưa thầy, người nói xem có đúng không?"
Lý Thừa Ân ngẩng đầu nhìn về phía Từ Chẩn, trên môi mang theo một nụ cười nhàn nhạt.
Từ Chẩn khẽ nhíu mày, trong mắt lộ vẻ xót xa, nhưng Lý Thừa Ân không thấy được.
Có lẽ cũng chính vì chẳng ai nhìn thấy, nên hắn mới dám bộc lộ rõ nội tâm như thế.
"Đôi mắt của điện hạ rồi sẽ khỏi thôi."
Từ Chẩn cúi người đi đến bên cạnh, nắm lấy tay hắn.
"Ta đến dạy điện hạ viết chữ."
Một người đứng một người ngồi, nghiêm túc chuyên tâm luyện bút.
Từng nét từng nét đều thật chậm rãi mà vững chắc.
"Thưa thầy, sao người lại tốt với ta thế?"
"Điện hạ là đứa trẻ ngoan, tất nhiên sẽ có người đối xử tốt với ngài."
Lý Thừa Ân khẽ cười: "Ta cứ cảm thấy rất thân với thầy."
Tay đang nắm lấy tay hắn khẽ khựng lại một chút: "Vậy sao?"
"Ừ, giống như người thân sinh ra đã có vậy."
Hàng mi dài của Từ Chẩn lặng lẽ thấm đẫm, giọt lệ lặng lẽ rơi xuống bàn, bị hắn âm thầm dùng lòng bàn tay lau sạch.
Bức tranh Quan Âm trước mặt dường như đang âm thầm nhìn hai người họ, ánh mắt từ bi chất chứa vô tận thở dài.
Không biết đã qua bao lâu, chữ cũng đã viết xong, chỉ còn việc đóng dấu.
Từ Chẩn dựa theo lời chỉ của Lý Thừa Ân, định tìm ấn riêng, nhưng lạ thay, tìm thế nào cũng không thấy.
Ta bưng hộp ấn đi vào: "Từ đại nhân, đang tìm cái này sao?"
Từ Chẩn nhíu mày: "Ngươi đến đây làm gì?"
"Đại nhân nói vậy, ta còn có thể làm gì chứ?"
Ta nhẹ nhàng đặt hộp ấn xuống, nghiêng đầu nhìn Lý Thừa Ân.
"Tam điện hạ, ta đến đưa đồ mà."
Ánh mắt ta hững hờ lướt qua bức họa trên bàn.
"Viết không tệ."
Từ Chẩn nhìn chằm chằm ta, trong mắt đầy vẻ cảnh giác.
"Khương Tiễn, Thái hậu và bệ hạ sẽ không để ngươi tiết lộ chuyện này đâu."
Lý Thừa Ân đứng bên cạnh, không hiểu chuyện gì:
"Thưa thầy, quốc sư đại nhân, hai người sao vậy?"
Ta và Từ Chẩn bốn mắt nhìn nhau, hoàn toàn không để ý đến người thứ ba trong thư phòng.
"Từ đại nhân, ngươi có biết mưu kế cao minh nhất trên đời là gì không?"
Từ Chẩn lạnh lùng nói: "Ngươi muốn nói là *thiên y vô phùng?"
(*thiên y vô phùng: áo tiên không có đường may, trọn vẹn hoàn hảo đến mức không tìm thấy khuyết điểm)
"Trên đời làm gì có mưu kế nào thiên y vô phùng? Hơn nữa, cho dù sơ hở trăm chỗ, cũng chưa chắc đã không cao minh."
"Vậy thì là gì?"
Ta lấy ấn ra từ trong tay áo, nắm lấy tay Lý Thừa Ân, chậm rãi in lên bức họa Quan Âm.
"Là rõ biết là mưu kế, nhưng vẫn cam tâm bước vào."
Từ Chẩn khó hiểu: "Ngươi có ý gì?"
Ta dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn: "Đại nhân chẳng lẽ không muốn biết ta mang theo thứ gì sao?"
Từ Chẩn chăm chú nhìn vào hộp sơn son kia, chậm rãi vươn tay, nhưng vì do dự nên chưa mở ra.
Ta thay hắn mở hộp, để lộ vật bên trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từ Chẩn không nhận ra vật đó, cầm lên xem xét, lông mày đột nhiên nhíu chặt: "Đây là…"
"Là hổ phù."
Ta lui về sau hai bước, sắc mặt nghiêm túc.
"Đây là hổ phù trong tay Thái hậu nương nương, nắm giữ năm ngàn quân ở Trường Lăng, cũng là thân binh gần hoàng thành nhất, sao lại ở trong tay ngươi?"
Từ Chẩn không dám tin nhìn ta: "Khương Tiễn, ngươi!"
Ta lập tức xoay người bỏ chạy khỏi thư phòng, vừa chạy vừa hô lớn gọi người, Từ Chẩn cũng vội vàng đuổi theo sau.
"Khương Tiễn, đứng lại, ngươi điên rồi sao?!"
Ta lao qua mấy hành lang, nhìn ánh đèn lờ mờ phía trước, ngoái đầu lại nhìn hắn, chậm lại một chút.
Từ Chẩn vừa đuổi kịp liền túm c.h.ặ.t t.a.y ta, lấy tay bịt miệng ta.
Hồng Trần Vô Định
"Đừng chạy nữa, theo ta quay về!"
Ta liều mạng giãy giụa, cố gắng đẩy hắn ra.
Hai người giằng co giữa đêm tối không ngừng.
Cho đến khi có người kéo mạnh ta vào lòng, một tay túm cổ áo Từ Chẩn, ném mạnh hắn xuống đất.
"Từ Chẩn, ngươi đang làm gì vậy? Ngươi phát điên rồi sao?"
Từ Chẩn chống tay ngồi dậy, nhìn rõ là Sở Vô Yếm, muốn nói gì đó nhưng lại thôi:
"Ta…"
Quần thần vây lại xem náo nhiệt.
Ta ngay trước mặt mọi người, xé bỏ tấm lụa che mặt, lộ ra vết hằn đỏ do bị bịt miệng để lại.
"Ta bắt gặp Từ đại nhân trộm hổ phù của Thái hậu."
Mọi người kinh hãi đến c.h.ế.t lặng.
Sở Vô Yếm lập tức cúi đầu nhìn ta.
Ta đưa tay chỉ vào Từ Chẩn: "Hổ phù vẫn còn trong tay hắn."
Từ Chẩn mím môi không nói.
Người của Vũ Lâm Vệ lập tức tìm thấy hổ phù trong tay phải của hắn.
Chuyện này tuyệt đối không thể xem nhẹ.
Ta và Từ Chẩn bị dẫn đến trước mặt hoàng đế và Thái hậu, Thái hậu xem xét hổ phù, xác nhận là thật, rồi thu hồi lại.
Lý Tuyên nói: "Từ Chẩn, hổ phù này là do ngươi trộm sao?"
Ta và Từ Chẩn cùng quỳ ngang hàng.
"Bệ hạ, hổ phù này là Khương quốc sư giao cho thần."
Lý Tuyên nhìn về phía ta, đang khóc thút thít quỳ dưới đất, nghi hoặc hỏi:
"Ý ngươi là, nàng trộm giúp ngươi?"
Từ Chẩn nói từng chữ rõ ràng:
"Bệ hạ, thần không rõ quốc sư lấy hổ phù từ đâu, nhưng nàng ta đưa vật ấy cho thần chính là có ý định gài bẫy hãm hại."
Hắn kể lại toàn bộ sự việc vừa rồi.
"Lời thần nói, đều là sự thật."
Lý Tuyên nhướng mày:
"Ý ngươi là, nàng đưa cho ngươi, ngươi liền cầm lấy, rồi nàng bỏ chạy?"
"Đây là cách vu oan trắng trợn nhất mà trẫm từng thấy. Quốc sư, ngươi có gì để nói?"
Ta hít một hơi thật nhẹ, ánh mắt trống rỗng như đang hồi tưởng.
"Thần đi ngang thư phòng, thấy Tam điện hạ vừa viết xong, chuẩn bị đóng dấu."
"Thần vào xem thử, không ngờ Từ đại nhân cũng ở đó, đang quay lưng về phía điện hạ chơi đùa với hổ phù, thần liền bỏ chạy."
"Từ đại nhân vì thế đuổi theo sát nút."
Lời hai bên hoàn toàn trái ngược, lại đều có sơ hở phi lý, không ai tin được.