Hắn nhìn chằm chằm tờ giấy, hốc mắt dần đỏ lên, đầu ngón tay run rẩy mãi không thôi.
"Thì ra là vậy. Hại ta mù mắt là bà, cầu cho ta được bình an cũng là bà. Đây chính là mẫu thân của ta sao…"
"Điện hạ, chẳng còn cách nào khác cả. Tình mẫu tử, vừa ích kỷ, lại vừa bao dung."
Lý Thừa Ân dùng tay che mắt, quay lưng lại khóc thút thít hồi lâu, rồi mới quay lại nhìn ta, trong mắt ngân ngấn lệ.
"Quốc sư, có thể để ta gặp lại mẫu thân một lần nữa được không?"
Ta không thể khiến Từ Trĩ thật sự trở về, nhưng có thể biến hóa ra hình nhân của nàng, để xuất hiện trước mặt Lý Thừa Ân.
Hắn nhìn Từ Trĩ một lúc lâu, rồi bất ngờ lui lại một bước, quỳ phịch xuống đất, nghiêm trang dập đầu.
"Mẫu thân."
Hắn dập đầu ba cái, gọi ba tiếng mẫu thân, cái cuối cùng cứ mãi không chịu ngẩng dậy.
Ta nghe thấy tiếng hắn từ dưới truyền lên:
Hồng Trần Vô Định
"Mẫu thân, xin người đừng tự trách mình. Đôi mắt này, cứ xem như là thay nhi tử bầu bạn cùng người."
Lý Thừa Ân đã tha thứ cho sai lầm của Từ Trĩ, cũng buông bỏ tất cả oán hận của quá khứ.
Tiếc thay, Từ Trĩ chỉ là hình nhân gỗ, vẫn mỉm cười nhìn đứa con mà thôi.
Ta chợt nhớ tới lần đầu gặp Lý Thừa Ân, Từ Trĩ đứng phía sau nhìn bóng lưng hắn, xúc động mà thốt lên:
"Đúng là đứa nhỏ hiếu thuận."
Khi ấy Từ Trĩ và Lý Thừa Ân của hiện tại, vừa vặn ăn khớp với nhau một cách hoàn hảo.
Chỉ tiếc, chẳng ai nghe được lời của đối phương.
Yêu và được yêu, cách nhau cả một vực thẳm.
Ta nghĩ, rốt cuộc Lý Thừa Ân cũng đã nhận được đôi chút ân tình.
Nếu năm đó không phải Phùng Thông ôm hắn rời đi từ lúc mới sinh, e rằng hắn đã sớm bị nghiền nát trong vòng xoáy của dã tâm và quyền lực.
Nhưng giờ ngoảnh lại nhìn, mười năm m.á.u mủ nhầm lẫn, cha mẹ con cái chẳng nhận ra nhau, cuối cùng kết thúc bằng bốn người chết, một người mù.
Cũng có lẽ, trong vô hình, lời cầu nguyện đầy chân thành của Từ Trĩ với tư cách một người mẹ năm xưa, đã khiến số phận nương tay, tha cho hắn một mạng.
Chương 19: Điểm Hồng – Điểm Hồng Tùng khó tránh phong lưu
Trở về từ Minh Châu, Sở Vô Yếm mang theo một ít tin tức về Điểm Hồng Tùng.
Ta được Lý Tuyên triệu kiến, lúc đi ngang qua cửa sổ thư phòng, nghe thấy tiếng hai người trong điện nói chuyện.
"…Đã tra ra hai thiếu niên trong vụ án năm xưa ở Minh Châu, chính là giáo chủ và hộ pháp của Điểm Hồng Tùng. Trong hồ sơ có lời khai của kẻ buôn người năm ấy, hai kẻ này bị bắt cóc từ phương Bắc, bị bán qua nhiều nơi, đi suốt nửa năm trời. Cả hai tuổi tác tương đương, quan hệ rất thân thiết, trong đó có một kẻ dung mạo xuất chúng nên được giữ lại đợi giá cao, mãi đến khi tới Minh Châu mới bán được."
"Người còn lại chính là tên giáo chủ kia sao?"
"Chắc hẳn là vậy. Giáo chủ Điểm Hồng Tùng thân phận thần bí, tương truyền thường mặc hồng y, dung mạo yêu mị, tu luyện tà công. Chúng thần còn tra ra, hắn và hộ pháp dưới trướng có quan hệ mập mờ, vừa là thầy trò, lại như huynh đệ kết nghĩa."
"Hừ, giang hồ… Trẫm thấy tên Chẩm Nguy đó cử chỉ phong lưu, quả nhiên là bị người ta nuôi dưỡng mà ra."
Nghe đến đó, ta bất giác nhíu mày.
Sở Vô Yếm im lặng chốc lát, sau lại nói tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nghe nói vị giáo chủ kia sáng lập Điểm Hồng Tùng, khống chế giấc mộng của giáo chúng. Hễ ai tiết lộ nơi đóng quân của Điểm Hồng Tùng, tất sẽ bị xử tử, bởi vậy mới không ai tra ra được. Ngay cả tên buôn người năm ấy, sau khi ra tù chưa bao lâu, cũng đã c.h.ế.t bất đắc kỳ tử tại nhà."
"Quả là kẻ tàn độc. Nếu có thể vì trẫm mà dùng…"
Lúc ấy ta vừa đi đến trước cửa.
Nội thị bẩm báo: "Khởi bẩm bệ hạ, Khương quốc sư đã tới."
"Truyền nàng vào."
Lý Tuyên hạ giọng dặn tiếp, "Âm thầm bắt giáo chủ kia cho trẫm."
Sở Vô Yếm lập tức lĩnh chỉ.
Lý Tuyên quay người lại, mỉm cười nhìn ta: "Trẫm đã chuẩn bị lễ vật cho Quốc sư."
Vài cung nữ bưng khay lần lượt tiến vào, yên lặng không nói lời nào.
Trên khay phía trước là những tấm vải đỏ đen, các khay phía sau là từng món trang sức rườm rà tinh xảo.
"Ái khanh mặc đồ nhạt nhòa quá, trẫm thấy ngươi hợp với sắc đỏ, thử xem sao."
Đám cung nữ đẩy ta vào nội điện thay y phục.
Giữa chừng, lụa che mặt của ta bị gỡ xuống.
Ta theo bản năng muốn cản, nhưng nghe nói là ý chỉ của hoàng đế, nên cũng không phản đối.
Dù gì ta đề phòng là đề phòng Lý Tuyên, giờ cũng chẳng cần thiết nữa.
Đế vương đã quen nhìn mỹ nhân, quả là có ánh mắt tinh tường.
Bộ y phục này, đúng là tốn không ít tâm tư.
Lớp lót bên trong là áo đen thêu sen chìm, trung y là một loại đỏ rực rỡ nhất, lớp ngoài cùng là trường bào lụa đen đan xen kim tuyến, tay áo rộng thùng thình.
Thắt lưng là đai gấm thêu chỉ vàng cực kỳ tinh xảo.
Cổ áo khoác rộng, gần như để lộ vai, nhưng đeo thêm bộ trang sức nặng trĩu thì lại không hề lộ liễu.
Ba sợi dây xích vàng đeo chéo quanh eo, càng tôn lên dáng người.
Bốn năm người bận rộn chải tóc, trang điểm cho ta, giống như biến một bức tranh thủy mặc thành một bức công bút họa rực rỡ sắc màu.
Lúc ta bước ra, Sở Vô Yếm vẫn còn ở trong điện.
Hắn ngẩng đầu lên, thoáng sững sờ.
Lý Tuyên cũng quay người lại, ánh mắt hiện rõ vẻ kinh diễm.
"Quốc sư của trẫm, đúng là hợp với sắc đỏ."
Hắn cười, đưa tay gọi ta lại gần.
Ta bước lên trước, nói: "Bệ hạ, thần không dựa vào sắc để hầu người, cần gì phải ăn vận lộng lẫy như thế?"
Lý Tuyên đứng dậy, đánh giá ta từ trên xuống dưới: "Vậy nếu trẫm có lòng ấy thì sao?"
"Bệ hạ, thân thế của nữ tử này còn chưa rõ ràng…" – Sở Vô Yếm chen lời.
"Vô Yêm, trẫm đang hỏi nàng ấy." – Lý Tuyên ngắt lời hắn.
Sở Vô Yếm im lặng một lúc lâu, mới cứng nhắc đứng dậy, lặng lẽ rời đi.