"Khương cô nương, nàng thấy thế nào? Từ khi trong mộng gặp nàng, trẫm đã có ý muốn nạp nàng làm phi. Hiện trong cung chưa có phi tần nào có địa vị cao, nếu nàng muốn làm Quý phi, cũng không phải không được."
Muốn chọn ta làm người gối đầu kề gối, gan hắn cũng thật lớn.
"Thần hỏi bệ hạ, là yêu thích thần, hay là coi trọng năng lực của thần?"
"Ý nàng là sao?"
"Nếu là yêu thích thần, vậy thần tự nhiên bằng lòng. Vừa hay vị trí Hoàng hậu còn khuyết, thần cũng không câu nệ hình thức, một đạo thánh chỉ là đủ.”
“Sau khi gả vào cung, thần sẽ an phận chốn hậu cung, từ đó không nhúng tay vào khống mộng thuật nữa. Nếu sau này thần sinh hạ hoàng tự, lập làm Thái tử, cũng xem như không phụ lòng bệ hạ."
"Hay cho một câu không phụ lòng."
Lý Tuyên khẽ cười, "Vậy nếu trẫm là coi trọng năng lực của nàng thì sao?"
"Thế thì bệ hạ không nên làm vậy. Khắp triều đình trung thần lương tướng đầy dẫy, ai ai cũng trung thành vì bệ hạ, đều mong cầu công danh lợi lộc, chẳng ai là không tận tâm tận lực. Thần cùng lắm cũng là một trong số đó, cớ gì riêng thần lại bị buộc phải gánh lấy lựa chọn này?”
“Nếu đã coi trọng năng lực của thần, bệ hạ nên đối đãi như đối với sủng thần, ban mỹ nhân biệt viện, thưởng vàng bạc ruộng đất. Chứ sao lại muốn nạp thần vào hậu cung?”
“Ngược lại mà nói, thần cũng chưa từng thấy có vị trọng thần nào, mà ngày đêm còn phải hầu hạ bệ hạ cả."
Lý Tuyên nghe ta nói thì cười bật ra tiếng, mãi lâu sau mới dừng được.
"Mỹ nhân biệt viện, vàng bạc ruộng đất? So với làm phi tử của trẫm, quốc sư lại muốn những thứ ấy sao?"
Ta thấy hắn không hề nói đùa, liền thoáng ngẩn ra.
"Nếu không thì là gì?”
“Trong nhà chất đầy vàng bạc tiêu xài không hết, trong biệt viện nuôi dưỡng mấy vị lang quân mười tám mười chín tuổi. Trong sảnh đón tiếp toàn quyền quý nổi danh khắp thiên hạ. Tốt nhất còn có thể lưu danh sử sách, ân huệ truyền đến con cháu đời đời hưởng phúc.”
“Ham muốn của con người, chẳng qua cũng chỉ đến thế. Bệ hạ, thần cũng đâu thể siêu phàm thoát tục được đâu."
Lý Tuyên thấy ta không giống như đang đùa, lập tức nghiêm mặt, bắt đầu giảng đạo lý với ta.
"Trẫm là thực lòng coi trọng nàng, mới có ý định này. Từ xưa đến nay, nữ mưu sĩ không phải không có, nhưng nàng thử nhìn xem, có ai không phải vì phu quân mà bày mưu tính kế?”
“Dù lúc đầu không phải, thì về sau cũng bị nạp vào hậu cung cả. Chẳng lẽ các nàng ấy không muốn lập công danh, chỉ có nàng là chí hướng hơn người?"
"Thần xin lắng nghe chỉ giáo."
"Dân gian có câu: Nam sợ đi nhầm nghề, nữ sợ gả nhầm chồng.”
“Cái gọi là trung thần, quăng ra chợ cũng chỉ là gã bán hàng rong; cái gọi là lương tướng, rơi vào dân gian cũng là thợ mộc. Bởi vậy nên mới cần tuyển chọn nhân tài khắp thiên hạ, không phân xuất thân.”
Hồng Trần Vô Định
“Văn võ trong triều, kẻ thì cưới dân nữ, kẻ thì lấy tiểu thư nhà quyền quý, thậm chí có người còn cưới kỹ nữ, cũng chẳng ảnh hưởng đến thân phận của họ.”
“Nhưng nàng thử xem nữ tử mà xem. Dù là danh môn khuê tú hay hàn môn nghèo khó, một khi gả cho kẻ không có thế lực, thì lấy đâu ra cơ hội mà bày mưu tính kế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngay cả cửa nhà còn chẳng bước ra được, tin tức chẳng biết tới tai, lâu ngày chẳng còn kiến thức gì nữa. Chỉ có gả vào nhà quyền quý, mới có thể tìm cơ hội mà thi triển tài năng. Thế gian này, bất luận nam hay nữ, không thiếu người thông minh, chỉ thiếu người cho họ cơ hội mà thôi."
"Bệ hạ nói là về những người đã xuất giá, vậy còn những người chưa gả mà đã vang danh thiên hạ thì sao?"
Lý Tuyên nghiêm túc đáp:
"Đó là bởi kẻ trọng dụng họ khi ấy còn chưa biết họ sẽ gả cho ai. Một khi đã lấy chồng, ai dám chắc họ vẫn sẽ trung thành với người trọng dụng mình?”
“Dù có gả cho một tên lính quèn trung thành với quân vương, thì tám chín phần là cũng sẽ nâng đỡ hắn đi lên. Một người có tài, tuyệt đối không thể có hai chủ tử."
"Vậy còn người cả đời không gả?"
"Thì cũng chỉ thành hồng nhan tri kỷ, l.à.m t.ì.n.h nhân cả đời mà thôi. Đã chấp nhận không gả, để thể hiện lòng trung thành và sự phục tùng, thì cũng phải đưa ra vật làm tín vật."
"Bệ hạ nói đúng."
Ta cúi đầu, mỉm cười như không cười.
"Chỉ là tín vật ấy, thường là công lao hoặc nhược điểm, là những thứ người thường không có, mới xứng để làm tín vật. Tiết hạnh ư? Ai mà chẳng có? Vậy cũng tính là tín vật sao?"
Lý Tuyên lại có cách nhìn riêng.
"Quốc sư chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến, đây chẳng phải là ưu ái mà thiên hạ dành cho nữ tử sao? Nếu cũng muốn họ đi g.i.ế.c người phóng hỏa, thì vừa là làm khó, lại chẳng xứng gọi là thương hương tiếc ngọc."
"Ưu ái sao? Mà ta hiện tại chẳng phải đang vì không muốn được ưu ái, nên mới phải ứng phó chuyện này sao?"
Lý Tuyên nghẹn lời.
Ta không muốn tranh cãi với hắn, chỉ khẽ thở dài:
"Hơn nữa, nếu bệ hạ cho rằng nữ tử dâng trinh tiết mới gọi là trung thành, thì e rằng dù ta có lòng thần phục bệ hạ, cũng chẳng thể làm được rồi."
Ta vén tay áo phải, đưa tay ra trước mặt hắn, thản nhiên nói: "Ta đã thất trinh rồi."
Lý Tuyên nhất thời sững sờ: "Ngươi... ngươi và Sở Vô Yếm?"
"Không phải hắn. Việc đó từ nhiều năm trước rồi. Kẻ ấy chẳng có gì cả, chỉ được chút nhan sắc, tính tình thì nhu thuận, biết nhún nhường, mà lòng ta thì mềm..."
Sắc mặt hoàng đế khó mà diễn tả.
Ta đưa tay vuốt lên cổ tay, giọng đầy tiếc nuối:
"Ban đầu ta không biết thứ đó lại quý giá đến thế, lại mang nhiều hàm ý phức tạp đến vậy. Nếu sớm nghe được bài học của bệ hạ..."
Lý Tuyên lạnh lùng nói: "Thì sao?"
Ta nửa đùa nửa thật: "Tất nhiên là phải đem nó ra mặc cả rồi."
Lý Tuyên đối diện với ta hồi lâu, sau mới xoay người ngồi lại chỗ cũ, chậm chạp bật cười thành tiếng.