Khống Mộng Sư

Chương 46



Một lúc sau, hắn mới thu lại nụ cười, nâng chén trà trong tay.

 

"Xem ra trẫm và quốc sư, không có duyên phận vậy."

 

Ta bước ra khỏi cửa, vừa rẽ qua khúc quanh đã suýt va phải Sở Vô Yếm đang chờ.

 

"Ngươi không sao chứ?"

 

Ta mỉm cười: "Ta thì có thể có chuyện gì được?"

 

Hắn nhìn chằm chằm ta, ngập ngừng hỏi: "Ngươi đã đồng ý với ngài ấy rồi sao?"

 

"Thì ra Sở đại nhân lại quan tâm đến an nguy của bệ hạ đến thế." 

 

Ta lướt ngang qua hắn, "Ngươi cứ yên tâm, một nữ nhân lai lịch bất minh như ta, sẽ không bao giờ trở thành hoàng phi đâu."

 

Sở Vô Yếm chặn ta lại: "Khương Tiễn, ta..."

 

Ta cắt lời hắn: "Sở đại nhân, chẳng phải ngươi đang bận bắt phạm nhân của Điểm Hồng Tùng sao?" 

 

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, "Chẳng lẽ ta lại là phạm nhân của ngươi?"

 

Sở Vô Yếm á khẩu không nói được gì, đành lặng lẽ tránh sang một bên.

 

Đêm ấy, ta ngủ rất sớm.

 

Ta đưa tay chạm vào bầy cá mộng giữa không trung, nhanh chóng bị chúng vây quanh, từ chân lan dần lên, cuốn lấy ta như một cơn lốc, cuốn người tan biến.

 

Trong đại điện huyền hắc, ánh sáng mờ mịt, im lìm không một tiếng động.

 

Trăm vị giáo chúng đứng xếp hàng ngay ngắn.

 

Từng chiếc đèn cung lần lượt thắp sáng, chiếu đến tận sâu trong cùng, soi rõ đến tận nơi cao nhất, chiếc ngọc tháp “Ngư Phượng Lưu Ly” – hình tháp như cá đang nhảy, phần tựa lưng chạm khắc hình phượng đang bay.

 

Chẩm Nguy đứng bên tháp.

 

Ta ngả người tựa vào đầu tháp, một tay đặt lơi lỏng lên tay vịn, tay kia xoay chiếc vòng tay nơi cổ tay, mỉm cười nhìn xuống phía dưới.

 

"Ta vốn không thích cưỡng ép triệu kiến các vị trong mộng, nhưng như người ta nói, nhân từ thì không thể cầm quân, ta đành phải làm vậy thôi."

 

Chúng nhân đồng loạt cúi đầu, sắc mặt mỗi người mỗi khác.

 

Ta mỉm cười không thành tiếng, giơ tay ra hiệu.

 

Người kia bước tới đỡ ta dậy, khi mười đầu ngón tay vừa chạm nhau, ta cố ý kéo hắn một cái.

 

Chẩm Nguy suýt nữa ngã vào người ta, nhưng ngọc tháp cá phượng này chỉ có mình ta được ngồi, hắn đành chống tay lên mép tháp, quỳ dưới chân ta.

 

Ta cúi xuống nhìn hắn: "Sợ gì chứ? Ngồi cạnh ta chẳng phải được rồi sao?"

 

Chẩm Nguy im lặng cúi đầu.

 

Ta nghịch ngợm tay hắn, đảo mắt nhìn lướt qua chúng nhân bên dưới, môi khẽ nhếch thành nụ cười.

 

"Ta và hộ pháp thân mật, như huynh đệ kết nghĩa thường ngày cận kề. Không biết là..."

 

Ta đưa tay ra, dừng lại một chút rồi nói:

 

"Là vị huynh đài nào miệng lưỡi lanh lẹ, truyền lời như thế vậy nhỉ?"

 

Đám đông lập tức xôn xao, nhanh chóng tản ra bốn phía, chỉ còn một người đứng chơ vơ ở giữa.

 

Người nọ thoáng hoảng hốt, đảo mắt nhìn quanh, biết đã muộn, liền lập tức quỳ xuống.

 

"Giáo chủ, thuộc hạ không cố ý tiết lộ việc này... Chẳng qua là nhìn không thuận mắt tên Hộ pháp kia, nên lúc uống rượu lỡ lời! Hắn chẳng qua là được người sủng ái, liền đè đầu cưỡi cổ chúng ta!"

 

Ta nhớ rõ kẻ này, trước đây từng kết oán với Chẩm Nguy.

 

"Ngươi bất mãn điều gì?"

 

Ta liếc hắn, giọng đầy nghi hoặc.

 

"Vậy không bằng ngươi đến hầu hạ ta thử xem?"

 

Hắn sững sờ ngẩng đầu nhìn ta.

 

"Thuộc hạ... thuộc hạ nguyện vì Giáo chủ vào dầu sôi lửa bỏng!"

 

Ta trầm mặc trong chốc lát, khẽ bật cười lạnh.

 

"Ngươi cũng xứng sao?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta chuẩn bị ra tay thì bị Chẩm Nguy nắm lấy cổ tay kéo lại.

 

"Thôi đi, tha cho hắn một mạng."

 

Mọi người thấy vậy, đồng loạt quỳ xuống.

 

Kẻ kia lập tức hiểu ra, vội vàng dập đầu cầu xin tha tội.

 

Ta chậm rãi thu tay về.

 

"Hộ pháp đã mở lời, xem ra ta đành phải tha, nhưng Điểm Hồng Tùng không cần loại người như ngươi nữa."

 

Kẻ nọ hoảng hốt bò dậy, quay người định bỏ trốn.

 

Hồng Trần Vô Định

Ta khép mắt lại, đưa tay về phía trước.

 

Thân thể hắn co lại thành một con cá mộng, bay về lòng bàn tay ta, bị ta bóp chặt, lập tức tan thành khói.

 

"Ta đã có thể truyền thụ khống mộng thuật cho các ngươi, thì cũng có thể thu lại bất cứ lúc nào."

 

Ta mở mắt, giơ tay lên, lòng bàn tay rải xuống lớp bụi mịn.

 

"Ta và Hộ pháp có quan hệ, chẳng phải bí mật gì, nhưng cũng không đến lượt các ngươi nghị luận. Nếu để ta nghe thấy lần nữa, thứ bị bóp nát sẽ không chỉ là mộng, mong các vị lấy đó làm gương."

 

Mọi người lần lượt lui xuống.

 

Chỉ còn ta và Chẩm Nguy ở lại trong điện.

 

Hắn vừa định đứng dậy, đã bị ta ấn vai xuống.

 

Hắn ngẩng đầu nhìn ta một cái, rồi ngoan ngoãn quỳ trở lại.

 

Ta khẽ nâng cằm hắn lên, cúi người nhìn thẳng vào mắt hắn.

 

"Ta thay ngươi ra mặt, ngươi lại đóng vai người tốt?"

 

Hắn còn chưa kịp mở miệng, ta đã vung tay tát cho hắn một cái.

 

Chẩm Nguy nghiêng đầu trong chốc lát, rồi nhanh chóng quỳ ngay ngắn trở lại.

 

Gương mặt trắng như tuyết, khựng lại một hồi, rồi dần dần ửng đỏ.

 

"Vậy để ta đi g.i.ế.c hắn."

 

Ta nhìn hắn chằm chằm, trong mộng bị đánh sẽ không có cảm giác đau, không biết hắn đỏ mặt vì cái gì.

 

Ta lặng lẽ thu tay về.

 

"Thôi, ta cam lòng dung túng ngươi một lần, lần sau thì miễn."

 

Chẩm Nguy chậm rãi đứng dậy, lấy tay khẽ che bên mặt bị đánh.

 

"Đa tạ Giáo chủ."

 

Ta ngồi một lúc, bất giác ngẩng đầu lên, không ngờ lại chạm phải ánh mắt hắn, theo phản xạ cúi đầu, định rời đi.

 

Chưa kịp bước ra một bước, thắt lưng đã bị cánh tay dài kéo ngược trở lại, cả người lập tức đổ lên người hắn.

 

Hóa ra hắn đã sớm nằm lên giường.

 

Ta chống tay, cúi đầu nhìn hắn.

 

"Vừa rồi không phải còn không dám ngồi sao?"

 

Hắn cụp mắt xuống.

 

"Trước kia người cho ta lên giường, không phải đã từng nói, trước mặt người khác không được, nhưng sau lưng thì được sao?"

 

"Ta..."

 

Ta không phản bác nổi, đành lảng sang chuyện khác.

 

"Đêm nay ngươi không đi gặp Lý Tuyên?"

 

"Không đi. Hắn muốn nạp người làm phi, ta còn đi làm gì?"

 

Ta khẽ rủ mắt.

 

"Chuyện này chẳng phải cũng nhờ phúc của ngươi sao?"

 

Cánh tay sau lưng siết chặt hơn, khiến ta gần như dán sát vào n.g.ự.c hắn.

 

"Vậy ta xin lỗi."