Sở Vô Yếm bị kinh động tỉnh giấc, từ từ mở mắt.
Trong xe ngựa hoàn toàn trống không.
Ngay khi Sở Vô Yếm tỉnh dậy, Chẩm Nguy đã kịp đưa ta rời khỏi, rơi vào tầng tầng màn lụa phủ quanh.
Hôm sau, ta và Chẩm Nguy cùng thức dậy.
Sở Vô Yếm đã dậy từ sớm, tay cầm chén trà, ánh mắt chăm chú nhìn chúng ta.
Ta hỏi hắn: "Sao vậy?"
Hắn lắc đầu: "Không có gì."
Chẩm Nguy nhìn chằm chằm hắn, trầm mặc hồi lâu, rồi dời ánh mắt đi, nhàn nhạt cười.
Ta thăm dò hỏi tiếp: "Ngươi đêm qua nằm mộng thấy gì sao?"
Sắc mặt hắn cứng đờ trong thoáng chốc:
"Không có gì. Chắc là ngày nghĩ nhiều, đêm mộng thấy thôi."
Xem ra Sở Vô Yếm trong mộng đã mơ hồ nghe được hoặc nhìn thấy điều gì, chỉ là bản thân tình nguyện cho rằng đó là vọng tưởng từ tâm trí.
Nửa tháng sau, chúng ta đến Minh Châu, tá túc trong nha phủ của Thứ sử để tiện hành sự.
Sở Vô Yếm cùng ta đến thăm vài gia nhân cũ của phủ viên ngoại năm đó.
Dù sao cũng là chuyện của mười lăm năm trước, mỗi người chỉ kể được vài lời vụn vặt, nhưng đều có ấn tượng sâu sắc với Chẩm Nguy.
"Hồi đó phủ có mở đại yến, tiểu công tử kia đẹp lắm, bỏ ra ba trăm lượng vàng để mua về. Đứa lớn đi cùng chỉ là đồ kèm theo, để sai vặt thôi."
"Tối đó, yến tiệc mới bắt đầu không bao lâu, đứa trẻ ấy liền dẫn tiểu công tử chạy trốn."
"Phải đó, đứa lớn còn bị thương, nửa người toàn là máu."
Sở Vô Yếm chau mày: "Hai đứa trẻ chỉ khoảng mười tuổi, nếu có người nhìn thấy thì sao lại không ai ngăn lại?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rơi vào trầm mặc.
Cuối cùng, một lão nhân lớn tuổi nhất mở lời.
"Đại nhân, chuyện này lúc đó chúng ta từng trả lời quan phủ, chỉ là không được ghi vào hồ sơ."
"Lúc ấy trong phủ thường xuyên mở tiệc, gia nhân có hàng trăm người."
"Lúc ấy có nhiều người thấy hai đứa chạy, nhưng đều không ra ngăn, vì dù sao cũng chỉ là trẻ con..."
Sở Vô Yếm giơ tay ngăn lại: "Ta hiểu rồi."
Hắn đổi chủ đề:
"Người trong phủ không ai đuổi theo, chắc đều đã bị hạ mê, ngất xỉu cả rồi."
"Nhưng hôm ấy hai đứa còn mang theo rất nhiều vàng bạc, các ngươi có thấy chúng chuyển châu báu rời đi không?"
Câu hỏi này trúng trọng tâm.
Mọi người đều nói hai đứa chạy ra cửa sau, leo lên một chiếc xe ngựa, rồi biến mất trong màn đêm.
Sau đó họ mới phát hiện của cải bị cướp sạch.
"Các ngươi còn nhớ người đánh xe hôm ấy là ai không?"
Đêm tối, thời gian lại ngắn, chẳng ai thấy rõ dung mạo.
Người kia ngồi trên càng xe, đến cao thấp béo gầy cũng chẳng phân biệt được.
Giọng Sở Vô Yếm chắc nịch: "Đó mới là kẻ chúng ta cần tìm."
Ta gật đầu: "Hắn hẳn chính là giáo chủ của Điểm Hồng Tùng."
"Nhưng nếu hắn cứu cả hai, sao giờ chỉ nghe nói đến Hộ pháp Chẩm Nguy…"
"Người kia đã c.h.ế.t rồi."
"Sao ngươi biết?"
Ta quay đầu nhìn hắn, giọng trầm buốt: "Ngươi không nghe họ nói sao? Đứa trẻ ấy bị thương rất nặng."
Sở Vô Yếm thở dài: "Phải rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta trở về phòng, ngồi một mình hồi lâu.
Nỗi u uất trong lòng chẳng biết trút vào đâu, bèn sai người mang vài vò rượu đến.
Chẳng bao lâu sau, ta nắm chặt chén rượu, im lặng không nói, ánh mắt đờ đẫn, thần hồn phiêu lãng.
Ta chăm chú nhìn chén rượu, mặt nước lăn tăn lay động, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Khoảnh khắc đó, hệt như khi xưa ta vô tình rơi xuống nước, lúc giãy giụa nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trên mặt hồ.
Khi ấy ta vừa mới xuống núi không bao lâu.
Tuy đã tinh thông khống mộng thuật, nhưng dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương mười một tuổi.
Nghe nói nơi ấy mở hội lớn, Kim Ngô không can thiệp, suốt đêm đèn hoa không tắt.
Ta liền ra phố náo nhiệt, không ngờ bị chen lấn mà ngã xuống hồ.
Sau khi được cứu lên, cả người ướt sũng, bộ dạng vô cùng thê thảm.
Ta nằm bò bên bờ, ngẩng đầu nhìn người nọ, ho khẽ mấy tiếng: "Cảm ơn."
Thiếu niên lau nước trên mặt, vắt khô vạt áo, sảng khoái đáp:
"Không cần khách khí, người không sao là tốt rồi."
Nói rồi hắn định rời đi.
Ta định đứng dậy, lại phát hiện có đồ bị mất. Xem ra ta rơi xuống nước không phải là chuyện ngoài ý muốn.
"Tiền của ta mất rồi."
Thiếu niên bảo ta đợi một chút.
Ven hồ đông nghịt người, pháo hoa rực rỡ, cá rồng uốn lượn, chen chân không nổi, vậy mà nơi đó lại dừng một chiếc xe ngựa sang trọng kín đáo.
Hắn đi đến bên xe, nói vài câu.
Từ bên trong khe cửa mở hé, thò ra một bàn tay trắng nõn như ngọc, trong lòng bàn tay nắm lấy một túi tiền thêu sen.
Ta tò mò nhìn về phía đó, nghĩ bụng tiểu thư nhà giàu kia chắc hẳn được nuông chiều từ bé.
Ngay lúc ấy, một cơn gió bỗng nổi lên trên mặt hồ, thổi cánh cửa xe "rầm" một tiếng mở hẳn ra.
Ta nhất thời ngẩn ngơ.
Thiếu niên nhanh chân trở lại: "Đây, cho ngươi."
Ta nhận lấy túi tiền, ngoảnh lại nhìn, cánh cửa xe đã đóng lại.
Thiếu niên cũng định rời đi.
"Khoan đã, ân nhân có thể cho ta biết danh tính chăng?"
Giọng ta kiên định.
"Ân cứu mạng, ta nhất định sẽ báo đáp."
Không lâu sau, xe ngựa được dắt lại gần.
Phu xe đặt bệ lên, cửa xe từ từ mở ra, một tiểu công tử thân phận cao quý bước xuống.
Đám đông xung quanh không khỏi trầm trồ.
Tiểu công tử được nhóm gia nhân vây quanh, toàn thân trang sức lấp lánh, mày mắt như vẽ, dáng dấp như ngọc, tuy dung mạo còn non trẻ, nhưng lại giống thần đồng hạ phàm.
"Là ta cứu ngươi, không phải hắn."
Tiểu công tử lên tiếng.
Ta bất giác nhìn chằm chằm vào đôi môi hắn, nghĩ hẳn là trong nhà được cưng chiều lắm mới bôi son thế kia.
Chớp mắt, đôi chân hắn đã dừng lại trước mặt ta.
Hắn cúi đầu nhìn ta, mày hơi nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng:
"Ngươi cứ nhìn chằm chằm ta vậy, có nghe ta nói gì không?"
Ta sực tỉnh, chống tay ngồi dậy, nước trên tóc văng trúng người hắn.
Hồng Trần Vô Định
"Ngươi làm bẩn giày ta rồi, đây là giày mẫu thân tự tay làm cho ta… Ngươi!"