Khống Mộng Sư

Chương 50: Điểm Hồng – Nay dứt yêu hận, dao cắt đứt yết hầu



Tuy tiểu công tử dung mạo xuất chúng, nhưng tính tình chẳng dễ chịu gì.

 

Hắn lấy khăn trong tay áo ra, vẻ mặt ghét bỏ mà lau tay.

 

"Ta không cần ngươi báo đáp nữa!"

 

Ta rụt rè lùi về sau, đưa tay vắt nước trên tóc.

 

Hắn liếc ta đầy khinh miệt, rồi ném chiếc khăn vào người ta, quay sang thiếu niên kia nói mấy câu, sau đó lại bước lên xe ngựa.

 

"Tiểu Cửu, đi thôi!"

 

Người bị gọi là Tiểu Cửu, chính là thiếu niên đã cứu ta lên bờ.

 

Hắn bước đến trước mặt ta.

 

"Ta là Lục Cửu."

 

"Cứ xem ta là ân nhân của ngươi đi, không cần báo đáp nữa."

 

Ta hỏi hắn là người nhà ai.

 

Hắn do dự một chút, rồi nói cho ta biết, là nhà họ Nhan ở Kim Lăng, một thương gia giàu có nổi danh.

 

Giữa phố phường phồn hoa tấp nập người qua lại, ta nắm chặt chiếc khăn tay kia, trong lòng ngổn ngang, đưa mắt nhìn theo chiếc xe ngựa đang rời đi, cho đến khi nó hoàn toàn khuất khỏi tầm nhìn.

 

Sau đó dù xung quanh có bao nhiêu náo nhiệt, người người chen chúc, thỉnh thoảng xôn xao ồn ào, tất cả đều không còn liên quan đến ta nữa.

 

Hôm sau, ta tìm đến tận cửa, mới biết đêm đó xảy ra hỗn loạn, hai người bọn họ đều bị bắt cóc.

 

Trong cơn men say kéo đến, đầu óc ta choáng váng, tay không giữ nổi chén rượu, ngã gục lên bàn.

 

Lúc lờ mờ, có người xuất hiện trước mắt ta, bế ta đặt lên giường.

 

Ta khẽ thì thầm: "Tiểu Cửu…"

 

Người kia khựng lại một chút, đắp chăn cho ta, hạ giọng thật nhẹ: "Ta đây."

 

Vài ngày sau, Sở Vô Yếm bắt được người của Điểm Hồng Tùng, đang thẩm vấn trong tiền sảnh.

 

Ta nghe tin thì vô cùng kinh ngạc.

 

Bởi lẽ nếu người của Điểm Hồng Tùng gặp chuyện, ắt sẽ vào mộng cầu cứu ta, sao lại hoàn toàn không có chút động tĩnh nào?

 

Nhưng ta vẫn không chút do dự mà lập tức đến đó.

 

Trong tiền sảnh, Sở Vô Yếm ngồi trên ghế chủ vị, dưới đất là một người đang quỳ.

 

"Giáo chủ các ngươi hiện đang ở đâu?"

 

"Ta thực sự không biết! Hành tung của giáo chủ là cơ mật trong giáo, chỉ có Hộ pháp mới biết được nơi ở của người!"

 

"Vậy Điểm Hồng Tùng ở đâu?"

 

"Trên biển!" Hắn cố gắng suy nghĩ rồi bổ sung, "Là Đông Hải!"

 

Sở Vô Yếm mặt không cảm xúc: "Ngươi nói cụ thể hơn chút được không?"

 

Giọng nói kia lắp ba lắp bắp: "Nói thật thì, chỗ đó chỉ là nơi ở của giáo chủ và Hộ pháp, người chỉ gặp chúng ta trong mộng thôi..."

 

"Nói cách khác, ngươi chẳng biết gì cả?"

 

"Ta biết, ta nghe người khác bảo giáo chủ biết di hồn thuật, có thể đưa linh hồn người khác vào mộng, rồi nhập vào thân thể để đoạt xác..."

 

"Ngươi có tin không? Ta có thể lập tức chuyển đầu ngươi xuống khỏi cổ."

 

Giọng Sở Vô Yếm bỗng trở nên lạnh lẽo: "Nói cái gì hữu dụng đi, giáo chủ Điểm Hồng Tùng trông như thế nào?"

 

"Biết… ta biết!" 

 

Người kia vội ngẩng đầu lên: "Giáo chủ chúng ta trông rất…"

 

"Sở đại nhân!"

 

Một giọng nữ lạnh lẽo vang lên, cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai người.

 

Ta vội vã bước đến cửa, chậm rãi thu lại bước chân, bước qua bậc cửa, đi đến bên cạnh Sở Vô Yếm.

 

Kẻ đang quỳ kia lập tức câm bặt, ánh mắt kinh ngạc dõi theo từng bước chân của ta.

 

Sở Vô Yếm dịu dàng nói: "Khương Tiễn, nàng đến rồi à."

 

Ta mỉm cười nhạt với hắn, nhanh chóng ngồi xuống, ánh mắt thản nhiên nhìn người kia.

 

"Các ngươi tiếp tục đi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Kẻ kia cúi đầu thật thấp, lộ ra chiếc cằm trắng bệch, ngón tay siết chặt.

 

Ta liền hiểu ra, là ai đây?

 

Thì ra chính là kẻ lần trước được ta tha mạng.

 

Quả nhiên, người mà mệnh đã định phải chết, dù c.h.ế.t sớm hay muộn thì cũng phải chết, thần tiên cũng không giữ nổi.

 

Sở Vô Yếm sai người mang bút mực giấy nghiên lên, bảo hắn vẽ ra chân dung giáo chủ của Điểm Hồng Tùng.

 

Kẻ đó quỳ trên đất, cầm bút mà ngón tay run rẩy.

 

Gần đến tiết Lập Đông, vậy mà toàn thân hắn đã đổ mồ hôi như tắm.

 

Qua nửa tuần trà, chỉ vẽ được một chấm mực.

Hồng Trần Vô Định

 

Sở Vô Yếm chờ không nổi nữa, đá một cước khiến hắn ngã lăn trên đất.

 

"Chẳng lẽ ngay cả mặt của hắn, ngươi cũng chưa từng thấy?"

 

Kẻ đó chịu một cước, gắng gượng bò dậy, ngẩng đầu nhìn Sở Vô Yếm, hai hàm răng va vào nhau lập cập:

 

"Người... người chính là..."

 

Chương 22: Điểm Hồng – Nay dứt yêu hận, d.a.o cắt đứt yết hầu

 

Ta ngồi phía sau Sở Vô Yếm, từ trên cao nhìn xuống, tiếp lời hắn.

 

"Thấp hay cao, gầy hay béo, ngươi cũng không nói được sao?"

 

Ta thản nhiên nhìn hắn.

 

Người kia như thể đột nhiên câm lặng, lùi lại hai bước, bỗng quay đầu hét lớn:

 

"Ta sẽ không phản bội Giáo chủ!"

 

Hắn lấy đầu đập vào tường, c.h.ế.t ngay tại chỗ.

 

Đầu hắn vô lực trượt xuống, để lại một vệt m.á.u trên tường.

 

Sở Vô Yếm không kịp ngăn lại, thu tay về trong khoảng không.

 

"Không ngờ giáo chúng của Điểm Hồng Tùng lại trung thành đến thế, một lời thật cũng không moi được."

 

Hắn quay lại, đúng lúc ánh mắt chạm vào ta.

 

Ta đang dùng khăn lau vệt m.á.u b.ắ.n lên mu bàn tay.

 

"Giật cả mình."

 

Sở Vô Yếm nói: "Để nàng đến đây một chuyến uổng công rồi."

 

Ngón tay ta thoáng khựng lại.

 

Trong lòng nổi lên một niềm vui thầm kín kỳ lạ, ta cố ý để lại một khe hở trong lời nói.

 

"Chuyến này cũng không uổng."

 

Hắn nghi hoặc: "Sao lại nói thế?"

 

"Đến giờ ăn trưa rồi."

 

Ta thản nhiên đứng dậy.

 

Hắn ngẩn người: "Gì cơ?"

 

"Đi không?"

 

Ta mỉm cười nhìn hắn.

 

"Vừa hay chúng ta ra ngoài ăn một bữa."

 

Trong nhã gian của tửu lâu, rượu ngon món quý dọn đầy.

 

Sở Vô Yếm nhìn ta, trong mắt đã có ba phần men say, lại đem chuyện cũ nhắc lại.

 

"Nàng sớm đã biết chuyện giữa Từ Chẩn và Lạc Ninh, còn sớm hơn cả Hoàng thượng… Nàng tiến cung là để trả thù bọn họ sao?"

 

Ta cúi đầu gắp thức ăn, đưa vào miệng.

 

Hắn lại rót đầy chén rượu, ngửa đầu uống cạn, giọng nghẹn ngào: "Sao nàng không nói gì?"

 

Ta đặt đũa xuống.

 

"Ban đầu đã hứa sẽ lấy giấc mộng giúp ngươi, nhưng Trường Lăng xảy chuyện, ngươi lại đến Minh Châu, mới chậm trễ tới giờ."

 

Hắn ngơ ngẩn nhìn ta: "Giấc mộng đó?"