Khống Mộng Sư

Chương 54: Điểm Hồng – Kẻ chết oan giữ giấc mộng chuyển hồn



31

 

Suốt chặng đường, Sở Vô Yếm tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn.

 

Hắn thường một mình cưỡi ngựa, để ta và Chẩm Nguy nghỉ ngơi trong xe.

 

Đến giờ thuốc mỗi ngày, hắn lại đến tìm ta.

 

Thỉnh thoảng hắn cũng nói vài câu với ta.

 

"Ngươi từng nói được cứu khi rơi xuống nước, chắc không phải hắn cứu ngươi đâu, lúc đó hắn mới chín tuổi."

 

Hắn bưng bát thuốc, nhìn về phía Chẩm Nguy đang pha trà cạnh cửa sổ.

 

Ta im lặng một lát, rồi đáp: "Không phải, là một người khác."

 

Sở Vô Yếm lẩm bẩm: "Là người hầu trung thành bị thương nặng mà c.h.ế.t ấy..."

 

Lúc hạ trại nghỉ qua đêm, ta nghe được hai người trò chuyện.

 

"Năm đó chủ tớ hai người, nàng ấy chỉ cứu một, ngươi là ai?"

 

Chẩm Nguy ngồi trước đống lửa, mặt không cảm xúc đáp:

 

"Sở đại nhân, chuyện đó thì liên quan gì đến ngươi?"

 

Sở Vô Yếm khẽ bật cười:

 

"Chỉ là tò mò thôi. Nàng ấy không tiếc vượt vạn dặm báo ân, nhưng người kia cuối cùng vẫn chết. Với tính cách quật cường như nàng ấy, làm sao chịu đựng được điều đó chứ?"

 

Chẩm Nguy im lặng.

 

Không biết từ lúc nào, Sở Vô Yếm đã ngẩng đầu, nhìn hắn một lúc:

 

"Nói đi cũng phải nói lại, trước khi ta biết quan hệ giữa các ngươi, đã có cảm giác rất lạ rồi. Mỗi khi nàng ấy nhìn ngươi, ánh mắt rất đắm đuối. Ngươi cũng biết chứ, nàng ấy mê gương mặt ngươi đến thế nào?"

 

Lửa cháy phát ra tiếng lách tách ngắn ngủi.

 

"Sở đại nhân, ta không hiểu ngươi đang nói gì." 

 

Chẩm Nguy bẻ một cành cây, ném vào đống lửa, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

 

Tiếng cười chế nhạo đầy mỉa mai vang lên sau lưng:

 

"Dùng thân xác của kẻ khác để hoan lạc với nàng, ngươi không thấy thê thảm sao?"

 

Bóng dáng kia khựng lại tại chỗ.

 

Chương 24: Điểm Hồng – Kẻ c.h.ế.t oan giữ giấc mộng chuyển hồn

 

Sở Vô Yếm liếc thấy bóng người in dưới đất:

 

"Với tính cách không đạt mục đích thì quyết không từ bỏ của nàng, năm xưa nàng với ngươi... không, hẳn là đã dùng Di Hồn Thuật lên tiểu công tử của ngươi rồi. Ngươi vốn tên là gì nhỉ, Tiểu Cửu?"

 

Chẩm Nguy chậm rãi quay đầu lại, gương mặt dưới ánh trăng tái nhợt đến dọa người.

 

"Vậy ngươi là cái gì? Chẳng qua chỉ là một vật chứa bị lãng quên trong đau khổ."

 

"Vậy ta cứ coi như mình đã c.h.ế.t rồi, còn hơn ngươi, một xác sống không hồn." 

 

Sở Vô Yếm cười nhạt, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn. 

 

"Đối với nàng mà nói, ngươi thậm chí không phải là một con người... A, có phải nàng si mê ngươi đến vậy, là vì ngươi là tác phẩm của nàng, cũng là món đồ chơi của nàng không?"

 

Ánh sáng trong mắt Chẩm Nguy dần dần vụt tắt.

 

"Không sao cả, nàng đã nói sẽ không rời bỏ ta." 

 

Hắn lặp lại với vẻ mặt vô cảm: "Chỉ cần nàng không rời bỏ ta, ta là gì cũng không quan trọng."

 

Sở Vô Yếm đột ngột bật cười lớn.

 

"Nàng nhất định sẽ rời bỏ ngươi! Tốt quá rồi, dù nàng không yêu ta, nhưng ít ra cũng chẳng yêu ngươi, điều này khiến tâm trạng của một kẻ sắp c.h.ế.t như ta thấy dễ chịu hơn nhiều!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn dập lửa, đứng dậy rời đi, hoàn toàn không để tâm đến tia sáng bạc vừa lóe lên phía sau lưng.

 

Ta túm lấy cánh tay Sở Vô Yếm, lưỡi d.a.o lệch đi trong gang tấc, sượt qua cánh tay ta, m.á.u lập tức trào ra.

 

"Khương Tiễn!"

 

"Tiểu Chẩm, ngươi..." 

 

Ta ôm lấy vết thương, không dám tin mà nhìn hắn: "Ngươi định g.i.ế.c hắn sao?"

 

Chẩm Nguy thu d.a.o lại, mặt mày u ám, không nói một lời mà bỏ đi.

 

Sở Vô Yếm còn chưa hoàn hồn: "Ngươi không sao chứ? Ta chỉ nói với hắn mấy câu mà hắn đã..."

 

Ta nhìn bóng dáng dần biến mất của Chẩm Nguy, trong lòng như bị đè bởi tảng đá lớn, chẳng còn cảm giác đau đớn nơi vết thương nữa.

 

"Ngươi đừng chọc giận hắn. Hắn muốn g.i.ế.c ngươi, không phải vì nhất thời bốc đồng."

 

Sở Vô Yếm sững sờ.

 

Ta đẩy hắn ra, ôm lấy vết thương, quay lại xe ngựa.

 

Chẩm Nguy đã chuẩn bị sẵn thuốc và băng vải, cúi đầu giúp ta băng bó vết thương.

 

Ta lặng lẽ nhìn hắn, không nói một lời.

 

Sau khi băng bó xong, hắn đặt con d.a.o trước mặt ta.

 

"Nàng cũng có thể g.i.ế.c ta."

 

Ta không cầm lấy, chỉ cười khẽ: "Ta không nỡ g.i.ế.c ngươi."

 

Hắn ngẩn người một lúc, đột nhiên rút d.a.o ra, chậm rãi đặt lên má mình:

 

"Nếu ta không có khuôn mặt này nữa, nàng còn không nỡ nữa không?"

 

Ta lập tức nắm lấy cổ tay hắn, giọng nói như làm nũng: "Tha cho ta đi."

 

Ta tự nhận là dù núi Thái Sơn sập trước mặt, mặt cũng không biến sắc, nhưng khi hắn nổi điên, ta vẫn không biết xoay sở ra sao.

 

Đang yên đang lành, sao lại muốn rạch mặt mình?

 

Chẩm Nguy nhìn ta một cái, cuối cùng cũng buông d.a.o xuống.

 

Đêm đến, ta lặng lẽ tiến vào giấc mộng của hắn.

 

Giấc mộng của hắn trắng toát, trắng đến mức hư ảo, tuyết phủ dày trên đồng hoang, kéo dài vô tận.

Hồng Trần Vô Định

 

Trong mộng của hắn, ta thấy chính mình.

 

Tiểu công tử mười tuổi lảo đảo ngã xuống tuyết, gương mặt trang điểm lộng lẫy mang nét phong trần, thần sắc hoảng hốt, ánh mắt ngập tràn thù hận.

 

Ta ngồi xuống, lấy khăn tay chấm tuyết, giúp hắn lau đi lớp phấn son.

 

"Tiểu công tử, năm đó chính ngươi không cho ta báo ân, nên ân nhân của ta chỉ có hắn. Nay hắn vì cứu ngươi mà trọng thương, ta chỉ có thể mượn thân thể ngươi một lần thôi."

 

Không xa, một thiếu niên đang nằm hấp hối trên mặt đất, đó là Tiểu Cửu.

 

Ta lẻn vào phủ đêm đó, bỏ mê dược vào rượu trong yến tiệc, rồi đến tìm hắn. 

 

Hắn khăng khăng muốn cứu tiểu công tử, nên chúng ta chia ra hành động. 

 

Ta đi trộm tiền, còn hắn thì vào tiệc cứu người.

 

Lúc đó vẫn còn khách chưa ngã xuống, có kẻ từ sau lưng đ.â.m một nhát vào hắn.

 

Tiểu Cửu yếu ớt khuyên ta: "Bỏ đi..."

 

Tiểu công tử ấy ánh mắt rưng rưng, vừa khóc vừa nói: 

 

"Chính ta bảo hắn đi cứu ngươi! Ta đã cho ngươi tiền! Còn để lại khăn tay cho ngươi nữa..."

 

Hắn đầy uất ức mà trách móc, giọng nói ngập ngừng nghẹn ngào:

 

"Hắn chỉ là một hạ nhân, sao ngươi có thể đem ta ra so với hắn?"