Khống Mộng Sư

Chương 55



Nhìn cái dáng vẻ cho là chuyện đương nhiên kia, lại thêm thói quen giở trò ăn vạ, chắc hẳn là bị người nhà nuông chiều hư rồi.

 

Nhưng bộ dạng ấy của hắn, lại khiến ta động lòng.

 

Một năm trước, lần đầu gặp gỡ bên hồ, hắn cao quý mỹ miều, ngạo mạn vô cùng, ngay cả chiếc khăn tay cũng như ban ơn bố thí cho ta.

 

Vậy mà giờ đây, kẻ từng tôn quý như kim chi ngọc diệp ấy, lại bị tô son điểm phấn lòe loẹt, như một minh chứng cho sự sa đọa đến mức ai cũng có thể chiếm lấy.

 

Lẽ ra ta phải sinh lòng thương hại, vậy mà trong lòng lại khẽ dâng lên một niềm vui kỳ dị, u tối.

 

Ta lập tức kéo suy nghĩ về.

 

Dù thế nào đi nữa, ta cũng phải cứu Tiểu Cửu.

 

"Con người không phân sang hèn."

 

Ta dùng đầu ngón tay lau mạnh son phấn trên môi hắn, xóa đi màu sắc dâm mị nơi khóe môi.

 

"Ngươi được nuông chiều quá mức, tính khí cũng chẳng ra sao. Hắn chăm sóc ngươi suốt dọc đường, còn vì cứu ngươi mà bị trọng thương, vậy mà ngươi lại chẳng có chút biết ơn?"

 

"Vỏ ngoài thì là vàng ngọc, bên trong lại là giẻ rách..."

 

Ta đứng dậy, lau tay, từ trên cao nhìn xuống hắn.

 

"Ngươi ngoài khuôn mặt này ra, chẳng có gì đáng giá."

 

Năm đó, ta mười hai tuổi, trong một đêm đã g.i.ế.c mười chín người.

 

Nếu tính thêm người này, thì là hai mươi.

 

Ta nhìn cảnh tượng ấy, thất thần đến mức không hay biết phía sau có người gọi:

 

"Sư phụ?"

 

Quay đầu lại, là một người xa lạ, nhưng lại mang gương mặt của Tiểu Cửu.

 

Trong khoảnh khắc ấy, ta cứng đờ cả người, tim như ngừng đập, toàn thân lạnh buốt như bị bao phủ trong gió tuyết, không thể nhúc nhích.

 

Không biết qua bao lâu, ta mới phản ứng lại được, nhận ra người đó là ai.

 

"Tiểu Chẩm, ngươi đến rồi."

 

Hắn nhìn ta, nhẹ nhàng vung tay, cảnh tượng kia lập tức biến mất.

 

Hắn bước đến trước mặt ta, bất chợt bật cười, cười đến phóng túng vô cùng.

 

"Bộ dạng lúc nãy của người, chẳng khác nào gặp ma vậy."

 

"Chẳng thú vị gì cả." – Ta quay người định rời đi.

 

Nhưng hắn lại kéo tay ta, ép ta nhìn thẳng vào hắn, giọng nói như mê hoặc:

 

"Ngươi không muốn nhìn ta lâu thêm chút nữa sao?"

 

Gương mặt thiếu niên đột nhiên trở nên mơ hồ.

 

Gió tuyết cuốn lên khắp trời, vô số âm thanh không thuộc về nơi này cũng thừa cơ tràn vào.

 

"Khương Tiễn, ngươi đang nhìn ta sao?"

 

"Khương Tiễn, tại sao ta không được động vào gương mặt này?"

 

"Khương Tiễn, ngươi có từng hối hận không?"

 

Ta chăm chú nhìn người trước mặt, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

 

"Tiểu Cửu, ta..."

 

Đột nhiên mặt đất rung lên, khiến ta giật mình tỉnh giấc trong xe ngựa.

 

Sở Vô Yếm nghi hoặc nhìn ta: "Ngươi... ngươi khóc sao?"

 

Ta ngẩn ra một chút, đưa tay chạm vào giọt nước mắt bên má, rồi quay đầu lạnh lùng nhìn về phía kia.

 

Kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện ấy đang uể oải chống đầu nhìn ta, khóe môi như cười như không.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Người mộng thấy rồi."

 

Không ngờ ta lại trúng chiêu của hắn.

 

Lần trước rời kinh là vào cuối tháng mười.

 

Qua hai tháng, khi trở về thì đã là tháng chạp giữa mùa đông lạnh giá.

 

Không biết Sở Vô Yếm đã báo cáo với hoàng đế ra sao, chỉ biết Lý Tuyên tin rằng giáo chủ của Điểm Hồng Tùng đã chết.

 

Còn lại đám giáo chúng của Điểm Hồng Tùng vẫn đang bị truy lùng khắp nơi.

 

Vừa mới về đến nơi, Lan Tiêu đã đến gặp ta.

 

Ta nhìn mỹ nhân y phục lộng lẫy bước đi trong tuyết, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác vui mừng như cha mẹ nhìn con gái khôn lớn.

 

Hiện tại nàng đã không còn là Tiêu chiêu nghi nữa, mà là Tiêu phi nương nương, dưới gối còn có một hoàng tử.

 

Hồng Trần Vô Định

Lan Tiêu nắm tay ta, cho người lui xuống hết, rồi cùng ta vào trong nói chuyện.

 

"Những lời tỷ nói với ta, ta đều ghi nhớ cả."

 

"Tỷ đi rồi, ta thường xuyên đến cung của Thái hậu thăm Tam hoàng tử, hắn càng ngày càng thân thiết với ta."

 

"Ta xin Hoàng thượng cho ta nuôi dưỡng đứa trẻ, lúc đầu thái độ của bệ hạ cũng chẳng mặn mà gì, nhưng may mà điện hạ ưng thuận, nên cuối cùng cũng đồng ý, lại còn sắc phong ta làm phi."

 

Nàng rút cây trâm vàng hình đuôi phượng từ tóc ra, đưa lên trước mặt nhẹ nhàng lắc nhẹ.

 

Ta nhìn nàng qua dải tua của trâm, thoáng thất thần.

 

Lần đầu gặp tại Thiên Liễu Các, nàng đang bệnh, gầy gò đáng thương, vẻ đẹp thanh tú.

 

Giờ vào cung đã nửa năm, da trắng hơn tuyết, dáng dấp quyến rũ, tính tình cũng dần kiêu ngạo, lại toát ra một nét phong tình độc đáo.

 

"Đáng tiếc ta trở về chẳng kịp ngày ngươi được sắc phong làm phi." 

 

Ta nghịch tua trâm, nói: "Hẳn hôm ấy ngươi rất đẹp."

 

Lan Tiêu cúi đầu, má hơi ửng đỏ.

 

"Cũng giống hôm nay thôi."

 

Nàng định tặng ta cây trâm ấy.

 

Ta nhận lấy, cài lại lên tóc nàng.

 

"Ngươi mới hai mươi đã thành hoàng phi, sau này sẽ còn nhiều vinh hoa hơn nữa."

 

Lan Tiêu nhìn chằm chằm ta: "Khương Tiễn, ta có ngày hôm nay, đều nhờ tỷ cả."

 

Ta ngồi lại chỗ cũ.

 

"Ngươi có được ngày hôm nay là nhờ chính mình. Ta không thể lo cho ngươi cả đời."

 

Ánh mắt Lan Tiêu có phần hụt hẫng.

 

Ta lại hỏi nàng gần đây Phùng thái hậu thế nào.

 

"Nói ra thì cũng ổn, nhưng cũng xảy ra một chuyện."

 

Lan Tiêu ghé tai lại gần, hạ giọng kể.

 

Chuyện này còn có liên quan đến nàng.

 

Trước khi ta rời cung, để được sủng ái, Lan Tiêu thường hóa trang giống Phùng Thái hậu.

 

Vì vậy, trong những ngày nàng hay đến cung của Thái hậu thăm Lý Thừa Ân, có lần Hoàng đế Lý Tuyên cũng tới đó, lại uống vài chén rượu, men say bốc lên, liền nhận nhầm Phùng Thái hậu thành Tiêu chiêu nghi mà ôm lấy.

 

Kết quả bị Phùng Thông tát cho một cái tỉnh cả rượu.

 

"Khi ta vội đến nơi, Thái hậu và bệ hạ không nói một lời, sắc mặt ai cũng khó coi. Cũng chẳng rõ mọi chuyện có đúng như vậy không."

 

"Chuyện này chắc chỉ có hai người họ mới biết rõ."

 

Nhưng ta đoán ít nhất có một điều là thật, Lý Tuyên chắc chắn đã bị ăn tát.

 

Bảo sao mấy ngày nay, ta gặp Lý Tuyên đều thấy tâm trạng hắn chẳng tốt lành gì.