Hắn học thuật nhập mộng g.i.ế.c người đã lâu, nay không nhịn được nữa, muốn tìm người thử nghiệm.
Hắn liền nhắm đến đám tử tù, còn yêu cầu được tự mình ra tay, không cho bọn ta giúp.
Đêm đầu tiên, tù nhân không chết.
Sau khi được chúng ta khuyên nhủ, hắn quyết định thử thêm lần nữa.
Đêm thứ hai, Lý Tuyên hóa ra ngàn vạn mũi kim, đ.â.m về phía kẻ đang chạy loạn trên phố.
Ta lặng lẽ nhìn sang Chẩm Nguy.
Hắn ẩn thân, dịch chuyển tức thời ra phía sau người kia, duỗi tay kéo một cái, linh hồn của kẻ đó như bị tách rời khỏi thể xác, theo Chẩm Nguy rơi vào xoáy nước dưới chân.
Mà Lý Tuyên thì không thấy được gì.
Một lúc sau, Chẩm Nguy trở lại.
"Xong rồi."
Ta để lại hai con rối thế thân của ta và hắn, rồi kéo Chẩm Nguy bay vút lên không trung.
Giống như hai bóng quạ đen, lướt ngang qua nửa tòa hoàng cung.
"Tại sao đêm qua không cho ta ra tay?"
"Nếu hắn thành công ngay từ lần đầu, hắn sẽ tin đó là do mình đã lĩnh ngộ được."
Chúng ta nhẹ nhàng đáp xuống dưới một gốc ngô đồng, đến một tòa điện vắng lặng.
Ta bước lên phía trước, đẩy cửa ra.
Chẩm Nguy đi theo: "Đến đây làm gì?"
"Nơi này là mộng tâm do ta bảo Lý Tuyên thiết lập khi trước."
Chẩm Nguy nghe vậy liền đi quanh một vòng, ánh mắt tỉ mỉ quan sát.
Ta đứng dưới khung cửa phía tây, nhìn chiếc gương ta từng đặt ở đó, nhẹ nhàng vung tay, khiến nó biến mất.
"Trong hoàng cung cung điện nhiều vô số, ta không biết nơi này ở đâu, nên muốn tìm ra nó."
Chờ mãi không thấy ai đáp lời.
Ta ngoảnh lại nhìn, thấy Chẩm Nguy đang đứng lặng trước giường.
Hắn đang chăm chú nhìn túi thơm khảm vàng treo lơ lửng, ánh mắt xuất thần đến mức ta bước đến sau lưng hắn cũng không hay biết.
"Tiểu Chẩm?"
Hắn sực tỉnh, quay đầu nói với ta:
"Trong này là đàn hương, trầm hương, hoạt hương, hắc hương và vân hương, sáu loại hương hòa với mật mà thành, dùng để đuổi muỗi an thần. Nhưng ở đây lại có thêm hương lê, ta đoán là để chiều ý trẻ con."
"Vậy nơi này từng là nơi Lý Tuyên ở khi còn nhỏ?"
Trong lòng ta bỗng dâng lên một ý nghĩ, khóe môi hơi cong.
"Ngươi không phải biết vẽ tranh sao? Vẽ lại nơi này đi."
"Được."
Người bên cạnh xoay người rời đi, nhưng đột nhiên động tác lại khựng lại.
Hắn quay đầu nhìn ta, mày nhíu chặt, giọng nói chậm rãi:
"Trước đây ta từng nói với sư phụ rằng ta biết vẽ tranh sao?"
Ta nhìn hắn, cười nhàn nhạt: "Có nói mà."
Chẩm Nguy vẫn nhíu mày, đầy vẻ nghi hoặc.
Đêm ấy khi tỉnh dậy, tên phạm nhân kia đã chết, tư thế tử vong y như những vụ án của Điểm Hồng Tùng, Lý Tuyên quả quyết mình đã học thành, đắc ý vô cùng.
"Tuyệt kỹ của Điểm Hồng Tùng mà lọt vào tay trẫm, cũng không đến nỗi uổng phí."
Hồng Trần Vô Định
Hắn lại hạ thêm một đạo thánh chỉ, truy sát toàn bộ Điểm Hồng Tùng.
Khi Sở Vô Yếm tiếp chỉ, lén nhìn về phía ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sắc mặt ta bình thản: "Bệ hạ, trong cung vẫn còn một người nữa, cũng phải g.i.ế.c sao?"
Lý Tuyên nghe xong liền quay đầu nhìn ta, chầm chậm ngồi xuống.
"Hộ pháp có ơn truyền thụ với trẫm, chẳng khác nào nửa sư phụ, sao có thể đánh đồng với người ngoài?"
Không những không g.i.ế.c Chẩm Nguy, Lý Tuyên còn định mở tiệc tạ sư.
Những ngày này trong cung đều đang chuẩn bị cho yến tiệc ấy.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi rì rào.
"Ngươi nói xem, yến tiệc tạ sư này, rốt cuộc là tạ kiểu gì?"
Ta nằm co ro trong chiếc ghế dài phủ hồ cừu, tay cầm lò sưởi tay nhỏ, ngón tay nhẹ lướt qua hoa văn khắc lưới.
Chẩm Nguy đứng sau án thư, dáng người cao gầy tuấn tú, cúi đầu nghiền mực kỹ càng.
Trên bàn trải giấy tuyên thành, vài nét bút đã phác họa rõ ràng cảnh cung điện trong mộng.
"Mặc kệ hắn đi. Ta đang vẽ, không rảnh hàn huyên."
Dạo này hắn chỉ lo vẽ, chẳng màng chuyện khác.
Ta ngẩng đầu, ngẫu nhiên nhìn hắn, trong lòng chợt dâng lên cảm giác xao động:
"Chẳng ngoài rượu, sắc, tài, khí – ngươi thích thứ nào?"
Hắn vừa nhấc bút, nhẹ nhàng chấm mực, thì tay bỗng khựng lại, mày hơi nhíu, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Ngay lúc ta tưởng hắn sẽ không trả lời, hắn ngẩng đầu nhìn ta, giọng nói điềm nhiên như không.
"Sắc."
"…Ồ."
Chương 25: Điểm Hồng – Tiệc tạ sư, g.i.ế.c người diệt khẩu
Ta lại nằm xuống, ngẩng đầu nhìn xà nhà phía trên, chìm vào trầm mặc hồi lâu.
Bên kia, Chẩm Nguy hạ bút thật khẽ, hoàn toàn đắm chìm trong bức họa.
Vài ngày sau, ta mang theo bức họa Chẩm Nguy vừa vẽ xong, đến tìm một người chắc chắn có thể giúp ta.
Ta đặt tranh lên bàn, chậm rãi cuộn mở trục tranh, lộ ra toàn cảnh bức họa.
Phùng Thông ánh mắt khựng lại, đầu ngón tay nhẹ chạm vào giấy:
"Bức tranh này... từ đâu mà có?"
"Nương nương, cảnh trong tranh, người có nhận ra là chốn nào chăng?"
Bà kinh ngạc nhìn ta: "Chẳng phải là..."
Ta đi theo Phùng Thông đến một tòa điện vắng.
Thì ra mộng tâm của Lý Tuyên lại là Tê Ngô điện, nơi Phùng Thái hậu từng ở khi còn là Quý phi.
Mà bấy lâu nay trong cung ta không tìm ra, là vì hai cây ngô đồng giữa sân điện ấy, đã bị dời về Trường Lăng từ khi tiên đế qua đời.
"Năm ấy hoàng thượng mười sáu tuổi, sinh mẫu đã mất, sau một trận bệnh nặng, tiên đế liền đưa hắn về cung của ta, do ta chăm sóc, ở hai năm thì được sắc phong Thái tử, dời vào Đông cung."
Một hoàng tử thành niên mười sáu tuổi, tiên đế lại để Quý phi nuôi dạy hai năm mới phong Thái tử, xem ra thật lòng tin tưởng Phùng Thông.
Chỉ tiếc lòng hiếu của Lý Tuyên lại đi lạc lối.
"Chắc hẳn hai năm ấy, Thái hậu tự mình chăm lo cho bệ hạ."
Phùng Thông cười khổ:
"Điện này chính là nơi hắn ở năm ấy. Sau khi ta về Trường Lăng, Tê Ngô điện đóng cửa, không còn ai vào ở nữa."
"Không biết nương nương có thể mở cửa điện không?"
Bà cụp mắt, dặn người bên cạnh:
"Ngươi đi lấy chìa khóa, những người khác lui xuống cả đi."
Mọi người rời đi, chỉ còn ta và bà.