Editor: Moonliz
Esther tỉnh dậy từ những mộng mị chồng chất lên nhau.
Khi vừa mở mắt, một cơn đau đầu dữ dội khiến cô không khỏi hít sâu một hơi.
Phải mất một lúc, cô mới chậm rãi chống tay ngồi dậy.
Nhìn quanh, cô nhận ra mình đang ở Hogwarts. Sau ba năm sống ở đây, cô đã quen thuộc với bố cục của toàn bộ tòa lâu đài. Dựa vào vị trí này, cô nhanh chóng đoán được mình đang ở một góc khuất nào đó trên tầng ba.
Nơi này rất ít học sinh qua lại, là một góc khá kín đáo.
Esther cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn. Lồng ngực cô vẫn còn cảm nhận được luồng khí ấm áp, nóng hổi đang dâng trào.
Cô đưa tay chạm vào ngực mình và ngay lập tức hiểu ra nguồn năng lượng này đến từ đâu.
Chính là mặt dây chuyền hình ngôi sao mà mẹ cô đã tặng.
Cô lấy nó ra khỏi cổ áo, chiếc dây chuyền vẫn đang tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.
Esther siết chặt nó trong tay, và giờ phút này, những điều trước đây không thể hiểu nổi bỗng trở nên sáng tỏ.
Từ lần bị trúng lời nguyền độc ác trong trận Quidditch World Cup, đến việc chống lại lời nguyền Độc Đoán của "Moody", rồi lần này nữa, tất cả đều nhờ chiếc dây chuyền này đã cứu cô.
Tình hình hiện tại cũng đã rất rõ ràng: đúng là Barty Crouch Jr. không tìm thấy bất kỳ thông tin hữu ích nào trong đầu cô. Nhưng điều duy nhất khiến Esther không ngờ là hắn ta lại biết đến tấm Bản đồ Đạo tặc.
Nghĩ kỹ lại thì có lẽ đây cũng dễ hiểu vì hắn ta từng là học sinh cùng thời với nhóm Đạo tặc. Việc hắn ta có quen biết với họ là chuyện rất bình thường, chỉ là cô không biết điều này nên đã dẫn đến tình huống hiện tại.
Toàn thân cô vẫn kiệt sức và không ngừng run rẩy, nhưng cô cảm thấy may mắn vô cùng.
May mắn vì Barty Crouch Jr. đã không ra tay hạ sát.
May mắn vì có chiếc dây chuyền đã ngăn cô trở thành một kẻ ngốc hoàn toàn.
Và...
Những giấc mơ nối tiếp nhau không dứt.
Esther mím chặt môi.
Mặc dù không lấy đi mạng sống của cô, nhưng bùa Xoá ký ức mạnh mẽ và thô bạo đó vẫn để lại di chứng nghiêm trọng. Dù chiếc dây chuyền có thể sửa chữa lại từng chút một, nhưng mỗi lần cô cố suy nghĩ, cơn đau đầu lại ập đến dữ dội.
Cô nhận ra rằng, có lẽ trước đây mình đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Quá nhiều điểm nghi vấn đã bị cô vô tình hoặc cố ý bỏ qua. Bây giờ, khi những mảnh ghép lần lượt hiện ra, chúng đang dần kết nối thành một khả năng mà cô chưa bao giờ nghĩ tới.
Cô ôm đầu đau nhói, phải mất một lúc mới hồi phục được một chút.
Khi liế nhìn xung quanh, cô thấy sách vở của mình vương vãi bên cạnh. Có vẻ như "Moody" đã ném chúng lại cùng với cô khi bỏ đi.
Tiếc rằng Hogwarts không có camera giám sát. Nếu có, mọi việc sẽ đơn giản hơn nhiều.
Phải rồi! Tấm Bản đồ Đạo tặc!
Nghĩ đến việc đó, Esther lập tức cố gắng đứng lên, gom tất cả sách vở lại rồi ngồi bệt xuống nền đá lạnh lẽo.
Bản đồ được kẹp giữa những quyển sách, nhưng giờ đây đã xuất hiện một vết cháy lớn ở giữa nó. Dù không bị cháy rụi, nhưng cô không thể mở được nó nữa.
Đúng như cô dự đoán, bản đồ đã bị phá hủy.
Esther cảm thấy thất vọng tràn trề.
Cô ngồi lặng lẽ rất lâu ở đó. Thỉnh thoảng, tiếng nói cười của học sinh vang vọng qua bức tường đá, nhưng không ai phát hiện ra cô.
Cô cầm tấm bản đồ đã bị hủy hoại trong tay, lòng đầy hoang mang và bất lực.
Mãi cho đến khi có tiếng bước chân dừng lại ngay trước mặt cô.
Một người cúi xuống, lo lắng hỏi: "Em sao thế này?"
Esther ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đến không thể quen hơn.
"Dra... Draco!"
Cô khó nhọc gọi tên hắn.
Trong ánh mắt hoảng hốt của Draco, Esther lao mạnh vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn.
"Draco! Hức hức... suýt nữa thì em đã chết rồi!"
Nước mắt cô cuối cùng cũng không kìm được mà tuôn trào. Tất cả nỗi sợ hãi tích tụ bấy lâu nay như tìm được chỗ để trút bỏ.
"Đừng sợ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Draco lúng túng vỗ nhẹ vào lưng cô, hoàn toàn không biết phải làm gì.
Esther biết đây không phải lúc để than thở. Cô nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, buông Draco ra, lau nước mắt và nói:
"Em không kịp để giải thích nhiều, mau đưa em đến gặp giáo sư Snape ngay!"
Giọng cô run rẩy, nhưng quyết tâm trong ánh mắt đã rất rõ ràng.
Mọi chuyện đã vượt xa khỏi dự đoán của cô. Trong tình huống này, người duy nhất cô có thể tìm đến để làm sáng tỏ mọi chuyện chính là giáo sư Snape.
Draco nhìn gương mặt tái nhợt của cô, im lặng đỡ cô đứng lên.
Hắn biết Esther luôn có chính kiến của mình. Vì vậy, hắn không hỏi thêm gì về quyết định của cô, nhưng lòng bàn tay nắm lấy tay cô lại đẫm mồ hôi, lạnh buốt như không còn chút sức sống nào.
Dù vậy, vì lo lắng, hắn vẫn quay sang hỏi: "Có phải ai đó đã nguyền rủa em không?"
Esther lắc đầu, cố gắng giữ thăng bằng dưới sự dìu đỡ của Draco, vừa đi về phía văn phòng giáo sư Snape vừa nói khẽ:
"Không phải nguyền rủa. Là Obliviate. Một bùa chú Obliviate cực kỳ mạnh."
Đôi mắt Draco lóe lên vẻ kinh ngạc:
"Là người ở Hogwarts hay người từ trường khác làm? Thật quá đáng! Không sử dụng bùa chú Obliviate đúng cách thì rất dễ gây hậu quả nghiêm trọng. Lockhart đã phải nằm liệt giường ở bệnh viện Thánh Mungo cả mấy tháng trời!"
Hắn nghiến răng tức giận, trông còn giống nạn nhân hơn cả cô.
Esther muốn mỉm cười an ủi hắn, nhưng đầu óc cô đang rối bời, không cách nào cười nổi. Cô thậm chí còn không hỏi tại sao Draco lại xuất hiện ở đó và tìm thấy cô.
Hiện giờ, kỳ nghỉ Giáng sinh vẫn chưa kết thúc, nên học sinh trong lâu đài chưa quay lại lớp. Tuy nhiên, đang là giờ ăn, phần lớn học sinh đều đã đến Đại Sảnh đường, khiến cả lâu đài trở nên vắng lặng.
Đến lúc này, Esther mới chợt nhận ra một điều. Cô dừng bước và hỏi Draco:
"Giáo sư Snape có đang ở văn phòng không? Hay thầy ấy đang dùng bữa ở Đại Sảnh đường? Còn các giáo sư khác thì sao?"
Draco trả lời: "Giáo sư Snape đã rời Đại Sảnh đường rồi. Ít nhất là trước khi tôi rời đi. Ngoài giáo sư Trelawney vì không khỏe nên không xuất hiện, những giáo sư khác vẫn đang dùng bữa."
Tốt quá.
Esther cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, tăng tốc đi về phía văn phòng của giáo sư Snape.
Thời gian trôi qua, cảm giác đau nhức trong người cô dần giảm bớt. Chiếc dây chuyền nơi ngực vẫn không ngừng phát ra luồng năng lượng ấm áp, giúp cô xoa dịu những cơn đau.
Dưới sự dìu đỡ của Draco, họ nhanh chóng đến trước cửa văn phòng của Snape.
Draco gõ cửa và gọi lớn: "Giáo sư Snape, em có chuyện rất quan trọng muốn báo cáo với thầy!"
Cửa được mở ra gần như ngay lập tức. Khi nhìn thấy Esther, ánh mắt giáo sư Snape thoáng qua vẻ bất ngờ. Ông ấy quan sát cả hai người, rồi hỏi: "Hai trò muốn báo cáo với tôi chuyện gì?"
Esther nhìn giáo sư môn Độc dược, người vốn nổi tiếng lạnh lùng và khó gần. Nhưng nếu nói về những người mà cô tin tưởng nhất ở Hogwarts, chắc chắn giáo sư Snape nằm trong top hai.
Người đầu tiên là cụ Dumbledore. Nhưng một cách khó hiểu, cô luôn cảm thấy sợ và không dám tiếp xúc với cụ. Vì vậy, mỗi khi có chuyện, cô luôn nghĩ ngay đến giáo sư Snape.
"Thưa giáo sư, hôm nay em đã bị tấn công."
Cô hít một hơi thật sâu, giọng khản đặc vì khô rát: "Có người đã sử dụng Chiết tâm trí thuật lên em."
Vừa dứt lời, cô nhìn thấy ánh mắt của giáo sư Snape thay đổi rõ rệt. Vẻ mặt ông ấy nhanh chóng trở nên nghiêm trọng.
Tim Esther như chùng xuống.
Quả nhiên, ông ấy biết điều gì đó.