Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 192: Bùa Xóa Ký Ức



Editor: Moonliz

Esther chưa bao giờ hối hận như lúc này.

Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu cô lóe lên vô số suy nghĩ, nhưng không có cách nào thực sự hiệu quả. Cô chỉ có thể tự trấn an mình: Đừng hoảng loạn, càng hoảng loạn thì càng càng nguy hiểm.

"Em không cầm theo thứ gì cả."

Cô nắm chặt cuốn sách giáo khoa trong tay, tay còn lại giữ chắc cây đũa phép, căng thẳng nhìn hắn ta.

"Nếu không có gì, vậy sao trò lại căng thẳng như thế?"

Rõ ràng "Moody" không tin lời cô. Hắn ta lại vung đũa phép, và cuốn sách giáo khoa trong tay Esther bị hút khỏi tay cô, bay thẳng vào tay hắn ta.

Tim Esther như nhảy lên tận cổ họng. Cô cố gắng nhớ lại lý thuyết về Bế Quan Bí Thuật mà mình đã học trong thời gian qua, ra sức kiểm soát cảm xúc, giữ tâm trí tỉnh táo.

Trong khi đó, "Moody" đã cầm được tấm Bản đồ Đạo tặc. May mắn thay, Esther chưa kích hoạt nó trước đó.

Khi chưa kích hoạt, tấm bản đồ chỉ giống như một mảnh giấy da bình thường. "Moody" lật qua lật lại nhìn một lượt, nhưng không phát hiện được gì.

Sau một lúc, hắn ta đặt bản đồ và sách giáo khoa vào nhau, rồi bước lên một bước, trả lại cho Esther.

"Xin lỗi nhé, cô bé. Cẩn thận một chút không bao giờ là thừa. Trò biết đấy, có rất nhiều người muốn chơi xấu tôi."

Esther lặng lẽ nhận lại sách, nhưng không may lại vô tình bắt gặp ánh mắt của hắn ta. Trong khoảnh khắc đó, cô có  cảm giác ánh mắt của hắn ta như muốn nhìn thấu toàn bộ con người mình.

Cảm giác ấy chưa từng xảy ra trước đây. Ngay lập tức, cô nhận ra rằng "Moody" đang dùng Chiết tâm trí thuật với mình!

Hắn ta đang kiểm tra ký ức của cô!

Không được hoảng loạn.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, tự nhắc nhở bản thân rằng việc lộ ra Bản đồ Đạo tặc cũng không sao, thậm chí việc bị nghi ngờ về danh tính của "Moody" cũng không sao cả. Chỉ cần không để lộ những ký ức về tương lai là được.

Không được để lộ bất cứ điều gì về tương lai!

Esther cảm thấy những ký ức của mình như một cuốn phim tua ngược, từng hình ảnh lướt qua trong đầu: cảnh cô ăn sáng ở Đại Sảnh Đường hôm nay, khoảnh khắc khiêu vũ cùng Draco trong buổi dạ hội, và những sinh hoạt thường ngày khác.

Cô biết hắn ta đang tìm kiếm điều gì đó trong ký ức của mình, nhưng cô ra sức chống cự.

Thực tế chứng minh rằng, những buổi tự học trong học kỳ này không hề vô ích, hoặc cũng có thể Esther thực sự có thiên phú. Cô đã thành công trong việc chống lại Chiết tâm trí thuật.

"Moody" không tìm được bất kỳ điều gì hữu ích từ trí nhớ của cô.

Esther cầm lại sách, giả vờ như không biết gì, nhẹ nhàng nói: "Giáo sư, em có thể đi được chưa? Giáo sư Snape vẫn đang đợi em."

"Đi đi, cô bé."

"Moody" gật đầu.

Esther thở phào nhẹ nhõm, cảm giác lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Ít nhất hôm nay cô cũng đã vượt qua được thử thách này.

Cô quay người, vươn tay mở cửa.

Nhưng ngay lúc đó, một câu thần chú vang lên từ phía sau:

"Obliviate!" (Bùa Xóa Ký Ức)

Lần này, Esther không kịp phản ứng. Bùa chú đánh trúng cô ngay lập tức. Cô cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, không thể chống lại, cơ thể ngã khuỵu xuống đất.

Trong lúc mơ hồ, cô cảm nhận được "Moody" bước đến gần, cúi xuống cầm lấy tấm Bản đồ Đạo tặc.

"Mặc dù tôi không thể xem được ký ức của trò, nhưng tiếc là tôi đã từng thấy cái này khi còn đi học. Tôi biết nó là gì."

"Tôi cũng không biết trò đã phát hiện ra bao nhiêu. Nhưng để an toàn, tốt nhất trò nên quên hết mọi thứ đi. Đối với một cô bé như trò, làm một kẻ ngốc vẫn tốt hơn là mất mạng."

Cảm giác choáng váng càng lúc càng nặng. Esther không còn đủ sức để ngẩng đầu lên nữa.

Chỉ vài giây sau, cô hoàn toàn mất ý thức, đôi mắt nhắm lại.

Dường như có một đôi bàn tay khổng lồ đang thô bạo xóa sạch tất cả ký ức của cô.

Trong màn đêm đen đặc, Esther đứng nhìn những đốm sáng đại diện cho ký ức của mình dần tan biến. Cô vừa tuyệt vọng, vừa đau đớn gào thét.

Không! Cô không muốn quên đi tất cả!

Trong cả cuộc đời này, cô đã khó khăn lắm mới có được những ký ức ấm áp như vậy, mới được gặp cha mẹ tốt bụng, mới được quen biết những người bạn và bạn học thân thiện. Từng phút từng giây ở bên họ đều là niềm vui, và cô không muốn quên bất cứ điều gì.

Dù Esther có lo lắng đến đâu, cô cũng không thể ngăn những ký ức của mình tan biến.

Sự vùng vẫy tuyệt vọng chỉ khiến cô đau đớn hơn, như thể càng cố níu giữ, cô càng bị tổn thương nhiều hơn.

Khi ánh sáng từ ký ức dần mờ đi, không gian xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo.

Esther run rẩy nằm trong bóng tối, bất lực nhìn từng ký ức của mình tan thành hư không. Cô cảm thấy tuyệt vọng đến tận cùng.

Khi ngước nhìn lên, cô thấy những quả cầu ánh sáng lơ lửng trước mặt, trong đó xuất hiện hình ảnh từ năm hai, ngày mà Sirius Black đột nhập vào trường. Khi ấy, tất cả học sinh phải ngủ qua đêm tại Đại Sảnh Đường.

Khi đó Draco ngồi bên cạnh, không ngừng phàn nàn về mọi thứ, còn cô thì buồn ngủ đến không chịu nổi.

Một khoảnh khắc rất bình thường, nhưng vào lúc này lại khiến Esther thấy đau lòng khôn nguôi.

Draco...

Cô cũng không muốn quên Draco.

Esther run rẩy vươn tay về phía ký ức đó. Nhưng ngay khi cô sắp chạm vào nó, một tiếng "bốp" vang lên, và ký ức vỡ vụn, tan biến hoàn toàn.

Cô không thể kìm nén được nữa, bật khóc nức nở.

Giá như biết trước sẽ có ngày hôm nay, lúc ở Tháp Thiên Văn, cô đã dũng cảm đối mặt với trái tim mình hơn.

Giá như biết trước sẽ có ngày hôm nay, cô nhất định sẽ nói với cha mẹ một câu "Con yêu cha mẹ."

Giá như...

Nhưng trên đời không có "giá như".

Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, đầy hối hận vì sự bất cẩn của bản thân.

Tất cả là lỗi của mình.

Con xin lỗi, cha mẹ.

Con xin lỗi, mọi người.

Em xin lỗi, Draco.

Con sẽ không còn nhớ mọi người được nữa.

Và rồi, cô chìm vào giấc ngủ sâu.

Cùng lúc đó, một luồng hơi ấm dịu dàng dâng lên, chậm rãi chảy vào cơ thể Esther, xua tan cái lạnh.

Những ký ức đang lung lay, sắp sụp đổ, bỗng được giữ vững lại.

Thời gian như quay ngược trở lại, những đốm sáng ký ức đã tan biến bắt đầu tụ lại, hình thành một lần nữa.

Một giọng hát ru dịu dàng vang lên, trấn an cảm xúc đang rối bời của cô.

Những nỗi đau dần tan biến, cô cảm thấy mình như nằm trong chiếc nôi ấm áp, với bàn tay nhẹ nhàng của mẹ vỗ về bên cạnh. Bên tai cô vang lên giai điệu của một bài hát ru đầy yêu thương.

Trong trạng thái mơ hồ, Esther mở mắt ra, trước mặt là khung cảnh mờ ảo, giống như những giấc mơ mà cô đã từng mơ rất nhiều lần.

Nhưng lần này, cô nghe rõ hơn.

"Chúng ta không thể đoán chắc lời tiên tri đúng hay sai, nhưng nhất định không được mạo hiểm."

"Dù Chúa tể Hắc ám đã chết, chúng ta đều biết một ngày nào đó hắn ta sẽ quay trở lại. Trước khi điều đó xảy ra, chúng ta phải cắt đứt mọi liên hệ với thế giới pháp thuật."

"Em hiểu mà. Thảm kịch của gia đình Potter vẫn còn hiển hiện trước mắt. Đây quả thực là cách duy nhất."

"Nhìn kìa, ngôi sao bé nhỏ của chúng ta đã ngủ rồi. Con bé ngủ mà vẫn mỉm cười đấy."

"Thật là một đứa trẻ vô tư. Giá như con bé có thể mãi mãi vô tư như vậy."

"Nhưng... sau khi Esther mười một tuổi thì sao? Con bé là một phù thủy nhỏ. Con bé nhất định phải học phép thuật. Chúng ta không thể tước đi quyền tiếp xúc với thế giới pháp thuật của con bé."

"Đến lúc đó, quyền lựa chọn sẽ nằm trong tay con bé. Chúng ta chỉ cần bảo vệ con bé trên hành trình đó. Dù Esther chọn gì đi nữa, chúng ta cũng sẽ làm tất cả để bảo vệ con bé."

...........