Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 195: Hãy Bắt Đầu Một Tình Yêu



Editor: Moonliz

"Vậy thưa giáo sư, lời tiên tri đó có nội dung gì?"

Dù đã chuẩn bị tâm lý, Esther vẫn cảm thấy chấn động khi nghe cụ Dumbledore nhắc đến lời tiên tri. Cô thậm chí không nhận ra ánh mắt khó đoán của giáo sư Độc dược bên cạnh. Sau một thoáng im lặng, cô tiếp tục truy hỏi.

"Linh hồn lang thang tìm thấy sự tái sinh.

Cô ấy là kẻ quan sát, là người tiên tri, và cũng sẽ là kẻ thay đổi.

Cô ấy nhìn thấu dối trá và hư vô, cho đến khi thấy được kết cục tương lai.

Cô ấy sẽ nâng niu ánh bình minh đầu tiên trong khoảnh khắc mờ tối nhất."

Cụ Dumbledore đọc chậm rãi từng từ trong lời tiên tri, ánh mắt sâu thẳm.

"Lời tiên tri này rất mơ hồ. Thực tế ban đầu, chúng tôi không thể hiểu rõ ý nghĩa của nó." Cụ tiếp tục giải thích, bất chấp ánh mắt kinh ngạc của Esther.

"Nhưng theo thời gian, khi trò lớn lên, cha mẹ trò đã phát hiện ra vấn đề. Người ta thường gọi hiện tượng đó là 'trí tuệ bẩm sinh'. Dường như trò biết rất nhiều thứ ngay từ khi sinh ra, bao gồm cả những kiến thức về thế giới pháp thuật mà trò chưa từng tiếp xúc. Khi nghe nói đến pháp thuật, trò lại hiểu rõ một cách kỳ lạ."

Esther cảm thấy nghẹn lời. Cô từng nghĩ mình đã che giấu rất tốt, nhưng không ngờ từ trước khi chào đời, mọi bí mật của cô đã bị những người này nắm rõ.

Cô chỉ biết cười khổ, lẩm bẩm: "Hóa ra đây là sự thật sao? Em luôn nghĩ mình giấu được rất kỹ."

Giáo sư Snape nhếch môi, nhưng vì có cụ Dumbledore ở đây, ông ấy không thốt ra lời nào quá châm biếm.

"Chúng tôi đã nói sự thật mà trò muốn biết. Vậy giờ, trò có thể kể lại chi tiết chuyện gì đã xảy ra không?"

Cụ Dumbledore bình tĩnh hỏi. Cụ không tỏ ra lo lắng, như thể không hề sợ hãi việc những kiến thức "bẩm sinh" của Esther bị tiết lộ.

Cụ hiểu rõ, Esther còn sợ hãi việc này bị lộ hơn cả cụ. Sự việc cô ngồi đây tìm kiếm câu trả lời đã chứng minh mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát của cô.

Esther suy nghĩ một lúc, sau đó kể lại mọi thứ một cách đơn giản: "Mục tiêu hiện tại trong trường không phải là mục tiêu thật sự, mà là hành động của một Tử Thần Thực Tử – Barty Crouch Jr. Hắn ta đã dùng thuốc Đa Dịch để giả dạng thành giáo sư Moody và thâm nhập vào trường Hogwarts.

Hôm nay, để xác nhận danh tính của hắn ta, em đã mạo hiểm vào văn phòng hắn ta để điều tra. Nhưng em đã sơ suất và bị phát hiện.

Hắn ta dùng Chiết Tâm Trí Thuật để đọc tâm trí của em, nhưng vì đã tự luyện tập Bế Quan Bí Thuật từ đầu năm học, em đã ngăn cản được hắn ta. Tuy nhiên, hắn ta nhận ra tác dụng của tấm Bản đồ Đạo tặc mà em đang giữ.

Hắn ta không chắc liệu em đã phát hiện ra thân phận thật sự của hắn ta hay chưa. Để tránh lộ tẩy, hắn ta dùng bùa Xóa Ký Ức mạnh mẽ lên em. Sau đó, hắn ta vứt em ở một góc khuất trên tầng ba. May mà Draco tìm thấy em và giúp em đến đây để báo cáo mọi chuyện."

Khi Esther kể xong, sắc mặt hai vị giáo sư đều trở nên nặng nề.

Cụ Dumbledore trầm ngâm: "Vậy người bỏ tên Harry vào Chiếc Cốc Lửa chắc chắn là hắn ta. Vậy mục tiêu thật sự của hắn ta là muốn Harry mất mạng trong cuộc thi?"

Esther do dự một lúc trước khi nói: "Không, mục tiêu thật sự không phải là lấy mạng Harry, mà là..."

Cô ngừng lại, không nói tiếp.

Thực ra, mục tiêu lớn nhất của cô là cứu Cedric. Còn chuyện Voldemort phục sinh, cô không có ý định ngăn cản.

Giáo sư Snape lạnh lùng nói: "Đến mức này rồi, trò Mayne vẫn không thể tin tưởng chúng tôi nên định giấu giếm điều gì sao?"

Esther nhìn thẳng vào ông ấy, bình tĩnh đáp: "Không phải vậy, thưa giáo sư. Em rất tin tưởng mọi người, nên em mới đến đây đầu tiên. Nhưng có những thứ em không thể nói ra.

Hãy coi như em đang nắm trong tay một mầm cây. Những nhánh cây mọc ra từ thân chính, em có thể dễ dàng tỉa bớt những nhánh mà em không thích. Nhưng nếu em bẻ gãy một nhánh chính, thì khi cây mọc nhánh mới, hướng đi của chúng sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của em."

Nói cách khác, cô vốn không định thay đổi cốt truyện một cách quá lớn.

Chẳng hạn như cô chưa từng có ý định ngăn cản chuyện Voldemort phục sinh. Nếu thật sự muốn làm vậy, ngay từ khi nhập học, cô chỉ cần nhờ ông nội tìm người đào mộ gia đình Riddle lên là xong.

Voldemort cần ba thứ để phục sinh: xương của cha, thịt của thuộc hạ và máu của kẻ thù. Nếu không có xương của cha, dù có hút cạn máu của Harry cũng chẳng thể phục sinh nổi.

"Ra là vậy." Cụ Dumbledore gật gù, tỏ vẻ đã hiểu. "Nếu trò cảm thấy không cần thiết, thì không phải nói. Chỉ cần trò nói cho chúng tôi biết, chúng tôi có thể làm gì để giúp trò?"

Có thể làm gì ư?

Esther suy nghĩ một chút rồi đáp: "Thật ra rất đơn giản. Chỉ cần trong trận chung kết, bảo đảm chỉ có mình Harry chạm vào chiếc Cúp Vô địch là được. Hoặc ngay từ khi trận đấu bắt đầu, khiến Cedric ngất xỉu trong mê cung, và phải bảo đảm Harry không quay lại cứu anh ấy."

Lời của Esther tuy mơ hồ, nhưng cụ Dumbledore nhanh chóng hiểu ra: "Vậy có nghĩa là, cuộc thi Tam Pháp Thuật lần này thực sự là một âm mưu nhắm vào Harry. Trong tương lai mà trò nhìn thấy, Harry đã cứu Cedric, cả hai cùng chạm vào chiếc Cúp, và sau đó xảy ra sự cố dẫn đến Cedric gặp chuyện không may, đúng không?"

Esther gật đầu, xác nhận.

Cụ Dumbledore không hỏi thêm: "Tốt lắm. Chúng tôi biết phải làm gì rồi. Cuối cùng, tôi chỉ hỏi một câu: Trong tương lai, Harry có thắng không?"

Esther nhìn thoáng qua giáo sư Snape, người từ đầu đến giờ vẫn im lặng, rồi lại nhìn sang cụ Dumbledore với ánh mắt hiền hòa.

Dù hiện tại có ba người còn sống trong phòng, nhưng vài năm nữa, chỉ còn mình cô còn sống.

Esther thở dài trả lời: "Harry đã thắng. Sau này anh ấy cưới Ginny và sinh ba đứa con. Thế giới pháp thuật cuối cùng cũng đạt được hòa bình sau bao năm dài."

Cụ Dumbledore nở một nụ cười nhẹ: "Đó thực sự là một cái kết tốt đẹp."

Phải, một cái kết tốt đẹp.

Ngoại trừ việc trước cái kết đó đã có quá nhiều người chết.

Tâm trạng của Esther dần nhẹ nhõm hơn. Cô đã biết được sự thật, nhận được sự giúp đỡ từ hiệu trưởng Dumbledore và giáo sư Snape, đồng nghĩa với việc cơ hội sống sót của Cedric đã tăng lên đáng kể.

Đây đã là một hướng phát triển rất tích cực.

Phần việc còn lại của cô là chờ đợi.

Chờ đến khi trận chung kết của cuộc thi Tam Pháp Thuật bắt đầu.

Trước đó, cô vẫn cần diễn một màn kịch để qua mặt "giáo sư Moody".

Khi mọi chuyện đã được bàn xong, Esther mở cửa văn phòng. Đúng như cô dự đoán, Draco vẫn đứng ngoài cửa, không rời đi.

Cô nở một nụ cười rực rỡ với hắn: "Draco, hãy diễn một màn kịch cùng với em nhé. Diễn xong, em sẽ đồng ý làm bạn gái của anh."

Lời của cô một lần nữa gây chấn động, không chỉ khiến Draco sững sờ mà còn khiến hai vị giáo sư – những người có đường tình duyên không mấy suôn sẻ vô cùng bối rối.

"Khụ khụ!" Cụ Dumbledore ho khan một tiếng, sau đó mỉm cười hiền hòa: "Tuổi trẻ thật tốt, anh có nghĩ vậy không, Severus?"

Giáo sư Snape: ...

Ông ấy từ chối trả lời câu hỏi này và đang cân nhắc trừ điểm nhà Slytherin.