Editor: Moonliz
Chiều hôm đó, tin tức về việc Esther Mayne, một học sinh nhà Hufflepuff, bị tấn công đã nhanh chóng lan truyền khắp Hogwarts.
Theo những người biết chuyện, cô bị phát hiện nằm bất tỉnh ở góc hành lang tầng ba bởi một nhóm đông học sinh Slytherin đi ngang qua. Khi được tìm thấy, cô không nhớ gì và trạng thái tinh thần hoảng loạn, nghi ngờ là bị tấn công bằng bùa Obliviate siêu mạnh.
Sự việc nhanh chóng gây ra tranh cãi lớn.
Thứ nhất, buổi dạ hội vừa kết thúc, vòng thi thứ hai còn chưa bắt đầu, ai cũng đang rảnh rỗi.
Thứ hai, Esther vốn được lòng nhiều học sinh, lại thêm lần trước cô đã đấu tay đôi với học sinh từ các trường khác và giành được sự ngưỡng mộ lớn từ mọi người.
Chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi, đến tối, không chỉ học sinh trong trường mà cả hai trường khác cũng đều biết chuyện của Esther.
"Bọn họ đúng là không biết suy nghĩ gì cả! Nghi ngờ em bị học sinh trường khác âm thầm hãm hại thì thôi đi, làm sao còn nghi ngờ đến bọn anh nữa chứ?"
Trong phòng y tế, Draco nhìn Esther đang chậm rãi ăn gì đó, vẻ mặt đầy bực bội kể lại tình hình bên ngoài.
Nghe vậy, Esther cười: "Có lẽ bất cứ chuyện xấu nào xảy ra, đặt lên đầu Slytherin đều thấy hợp lý, nên mọi người mới thích để các anh gánh vác đấy."
Draco bĩu môi, rõ ràng không đồng tình với quan điểm của cô.
Sau khi sự việc lan ra, rất nhiều người muốn đến phòng y tế thăm Esther nhưng đều bị bà Pomfrey chặn lại với lý do "cơ thể không phù hợp để tiếp khách".
Dù có thể ngăn được những người không biết sự thật, bà Pomfrey lại không ngăn được Draco – người đã tham gia sự việc. Draco trực tiếp tìm giáo sư Snape, không biết hắn đã nói gì, nhưng cuối cùng giáo sư Snape đã dẫn hắn đến đây.
Ban đầu, hắn kể cho Esther nghe những chuyện xảy ra bên ngoài, sau đó chuyển sang vấn đề mà hắn quan tâm nhất.
"Chuyện em nói hôm nay... rằng em đồng ý làm bạn gái anh, có phải thật không?"
Hắn hỏi với vẻ hơi bối rối.
Esther biết chắc hắn sẽ hỏi câu này, cô nở một nụ cười ngọt ngào: "Đương nhiên là thật rồi. Trước đây đúng là em hay nói dối anh, nhưng gần đây em chưa từng nói dối anh điều gì cả."
Khóe miệng Draco bất giác nhếch lên, rõ ràng là rất vui nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, kiềm chế sự phấn khích trong lòng: "Thật không ngờ em còn biết mình từng hay lừa anh đấy."
Esther vẫn cười: "Không còn cách nào khác, ai bảo hồi trước anh lúc nào cũng hung dữ, giống hệt một tên côn đồ, làm em chẳng dám nói thật."
Draco hừ lạnh một tiếng, nhưng vì mối quan hệ bạn trai bạn gái mới mẻ này, hắn quyết định tạm thời bỏ qua câu nói đó.
Nhìn hắn vui vẻ như vậy, Esther không thể không nói ra điều làm hỏng tâm trạng của hắn: "Chúng ta hẹn hò thì không sao, nhưng tạm thời không thể công khai mối quan hệ, phải lén lút thôi."
Câu nói của cô khiến nụ cười trên mặt Draco nhạt đi vài phần. Hắn cau mày hỏi: "Tại sao?"
Bởi vì bí mật của cô, nếu sau này bị lộ ra và Voldemort biết cô từng hẹn hò với Draco, chắc chắn điều đó sẽ khiến hắn gặp nguy hiểm.
Ngay cả khi bí mật không bị phát hiện, từ cuộc trò chuyện giữa cô và hiệu trưởng Dumbledore, có thể suy đoán rằng cha cô và cụ Dumbledore có mối quan hệ sâu sắc, rất có thể là thành viên của Hội Phượng Hoàng. Nếu điều này đúng, thì gia đình Malfoy của Draco và gia đình cô nhất định sẽ đứng ở hai chiến tuyến.
Nếu mối quan hệ tình cảm của họ bị phơi bày, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến gia đình Malfoy, nhất là khi sự tín nhiệm của Voldemort dành cho họ vốn đã không nhiều.
Nhưng những điều này cô không thể nói với Draco.
Đôi khi, không biết gì lại là sự bảo vệ lớn nhất.
Tử thần Thực tử không ai là người tốt, điều này có thể thấy rõ từ Barty Crouch Jr. Dù từ đầu hắn ta đã nhận ra điểm bất thường nhưng vẫn cố ý quan sát Esther nói dối hết lần này đến lần khác. Đợi đến khi cô tưởng rằng mình đã qua mắt được hắn ta và hoàn toàn thả lỏng, hắn ta mới bất ngờ ra tay.
Hắn ta chẳng hề bận tâm đến sống chết của một học sinh. Nếu không phải vì trước đó Esther đã nói rằng giáo sư Snape biết cô sẽ đến gặp hắn ta, và thêm nữa nhiệm vụ mà Chúa tể Hắc ám giao cho vẫn chưa hoàn thành, không tiện gây ra sóng gió lớn, thì có lẽ hắn ta đã chẳng ngần ngại mà giết chết Esther.
Nói cho cùng, làm gì có Tử thần Thực tử nào mà lại không điên rồ?
Ngoại trừ, kẻ ngốc đáng thương đang cố gắng chuộc tội thay cha mình trước mặt cô đây.
Esther nhìn Draco với vẻ thương cảm, khi bắt gặp ánh mắt khó hiểu của hắn, cô nhanh chóng nghĩ ra một cái cớ.
"Là vì cha em. Cha em không cho em hẹn hò." Cô nói: "Nếu ông ấy biết em vừa học hành vừa lén lút hẹn hò trong trường, thì anh tiêu đời rồi, và em cũng thế."
Thực ra, điều này cũng không hẳn là nói dối, vì quả thật cha cô đã từng nói như vậy.
Lý do này hoàn toàn hợp lý với Draco, bởi năm trước khi cha của Esther đến trường thăm cô, ông đã ngấm ngầm cảnh cáo hắn.
Khi đó, quan hệ giữa Draco và Esther mới chỉ vừa được cải thiện một chút, thế mà cha cô đã lo lắng họ sẽ lén lút yêu nhau.
Dù bề ngoài trông ông có vẻ lịch sự nho nhã, nhưng giọng điệu và khí chất khi nói chuyện lại làm Draco liên tưởng đến giáo sư Snape. Điều này khiến hắn không khỏi cảm thấy chút kính sợ.
Mặc dù trong lòng cảm thấy hợp lý, thậm chí còn cho là đúng, nhưng điều đó không ngăn cản hắn ngoài miệng than phiền: "Được rồi, anh tạm chấp nhận lý do này, nhưng hẹn hò mà cũng phải lén lút thế này thì cha em quản hơi chặt rồi đấy."
Esther mỉm cười nhìn hắn: "Em cũng thấy ông ấy quản quá nhiều! Anh có thể gặp trực tiếp cha em để nêu ý kiến, nếu ông ấy nghe anh thì còn gì bằng."
Tốt nhất là có thể khiến cha cô thôi soi mói chuyện thành tích của cô.
Nghe cô nói vậy, Draco lập tức co rúm lại. Hắn còn không dám nói những lời như thế trước mặt ông Malfoy, làm sao có gan góp ý với cha Esther?
Trong lòng hơi e ngại, nhưng hắn vẫn cố tỏ vẻ cứng cỏi: "Ai lại đi ý kiến với người lớn chứ? Nếu vậy thì anh đành tạm chịu ấm ức mà lén lút hẹn hò với em thôi."
Esther cười không ngừng, cô thấy vẻ ngoài cứng miệng nhưng trong lòng lại mềm yếu của hắn thật sự rất thú vị.
Có lẽ vì cô cười quá mức khiến Draco cảm thấy vừa thẹn vừa tức, hắn đưa tay véo nhẹ má cô, cố ý nghiến răng nói: "Em mà còn cười nhạo anh nữa, thì anh sẽ giận thật đấy!"
Esther cố gắng nén cười, hắng giọng một cái: "Em không cười nữa. Anh cẩn thận một chút, đừng làm đổ nước ép của em."
Draco bực bội rụt tay lại: "Giá mà em chịu để tâm đến người khác nhiều như để tâm đến đồ ăn thì tốt rồi."
Esther ngẩng lên nhìn hắn: "Thật sao? Đến cả đồ ăn mà anh cũng ghen được à, bạn trai?"
Draco hừ lạnh, không chịu thừa nhận: "Nói nhảm! Anb ghen lúc nào? Chỉ là anh thấy em quá mê ăn uống thôi!"
Trời đã tối, bà Pomfrey đã đến nhắc nhở một lần, yêu cầu Draco rời đi.
Hắn lưu luyến đứng dậy, không muốn rời khỏi phòng.
Esther vẫy tay gọi hắn lại, khi Draco cúi xuống gần cô, cô nhẹ nhàng kiễng lên và hôn một cái lên má hắn.
"Chúc ngủ ngon, Draco."
Cô mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt.
Draco thì đứng ngây người ra đó, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng.